[NOVEL] Ebony Castle Chap 13

Cơ thể vừa mới tiếp xúc rời đi khỏi tầm mắt. Tristan ngồi trên mép giường, bóng lưng cao lớn in đậm trong bóng tối, như một bức tranh u ám và méo mó.

Từ ngày hôm sau, Eden nhận ra ý nghĩa thực sự của việc Tristan đã nói đêm hôm đó.

Lần đầu tiên tỉnh dậy trong phòng ngủ của Tristan, Eden thậm chí không có cơ hội trốn về phòng dành cho khách. Cậu vẫn còn lơ mơ khi rửa mặt, và trong trạng thái mơ màng, cậu đã ăn trưa ở một góc phòng. Trong lúc đó, Tristan, ngồi cạnh cậu, thản nhiên xử lý các công việc cùng thư ký. Nhưng ngay khi người thư ký rời đi cùng chồng tài liệu cao ngất và khay đồ ăn trưa chưa hết, hắn quay lại với câu hỏi như thể mọi thứ đã sẵn trong kế hoạch:

"Cậu đã uống thuốc giảm đau chưa?"

Giữa ban ngày ban mặt, Eden bị kéo lại lên giường, chưa kịp tiêu hóa xong bữa trưa.

Tristan hành động như một kẻ điên vì tình dục. Từng cú chạm, từng giọt mồ hôi, từng chuyển động đều được tính toán như một công thức trị liệu. Trong buổi chiều ngập tràn ánh sáng, Eden chịu đựng sự xâm nhập. Ngay cả khi đã dùng thuốc giảm đau, cơn đau vẫn khiến cậu nghẹn thở. Cuối cùng, khi không thể chịu đựng hơn, hắn đã nhét thứ nóng bỏng đó vào miệng của cậu, dù cho vết rách ở khóe miệng và cổ họng rát buốt. Tristan không chút do dự tự di chuyển, ép cậu nuốt trọn. Dù Eden cố nôn, nhưng hắn giữ chặt cằm cậu đến khi cậu nuốt hết.

Mỗi lần tỉnh lại, Eden đều kiệt sức, mệt mỏi, nhưng điều đó không làm Tristan chùn bước. Những hành động của hắn dường như không phải vì cảm xúc hay ham muốn, mà chỉ đơn thuần là thực hiện một trách nhiệm nào đó, lạnh lùng và vô cảm.

Ngày thứ sáu, cơ thể Eden không chịu đựng nổi nữa. Cậu chìm vào giấc ngủ sâu, không còn ý thức.

Vào rạng sáng ngày thứ sáu, Tristan đứng lặng lẽ bên cửa sổ, tay kéo tấm rèm nhung nặng nề để nhìn ra khoảng không mờ sương. Bầu trời vẫn chìm trong sắc xanh đậm, những bóng cây đen đặc hiện lên như một bức tranh thủy mặc. Đó là khoảng thời gian mà trước đây hắn từng chiếm hữu trọn vẹn.

Quay lại giường, hắn nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của Eden. Làn da mỏng manh của cậu như lớp sáp mỏng, hàng mi dài rủ xuống tựa nét vẽ tinh tế. Tristan ngồi xuống, kéo cơ thể nhẹ bẫng của Eden lại gần, để cậu dựa vào ngực mình. Sự tiếp xúc trần trụi ấy mang lại chút cảm giác kỳ lạ, nhưng hắn vẫn nhắm mắt, như thể đó là điều quen thuộc.

Khi Tristan mở mắt, ánh sáng vàng nhạt của buổi sáng đã lan tỏa khắp phòng. Eden vẫn nằm im lìm trong vòng tay hắn, gương mặt ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nóng rẫy len qua làn môi khô nứt.

"Eden."

Hắn gọi khẽ, nhưng không nhận được phản hồi. Tristan lay nhẹ bờ vai cậu, nhưng đầu cậu chỉ lắc lư như một con búp bê vải.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tristan rời giường, kéo tấm chăn che đi cơ thể mỏng manh của Eden. Thư ký của hắn bước vào với khay đồ ăn trên tay. Tristan cất tiếng, giọng bình tĩnh nhưng nặng nề:

"Gọi bác sĩ đi."

 

Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

Bình Luận (59)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.