[NOVEL] Ebony Castle Chap 19

"Có vẻ đã nới lỏng hơn rồi nhỉ?"

Giọng của Tristan vang lên từ phía trên. Khi những ngón tay ướt đẫm rút ra khỏi cơ thể Eden, cậu chỉ có thể yếu ớt thốt ra:

"…Tôi không biết nữa."

"Ưm, vậy tôi kiểm tra nhé."

Cơ thể cậu run lên khi Tristan tháo bao ngón tay và ném nó đi. Eden không đợi chỉ dẫn, tự động nằm sấp xuống giường, cơ thể dường như ghi nhớ động tác này. Tristan cúi người xuống, ấn nhẹ phần đầu cương cứng của mình giữa hai mông của Eden.

"…Hức!"

Dù Tristan không tỏ ra bạo lực, quá trình xuyên qua vẫn đau đớn không kém gì lần trước. Eden cắn chặt môi, cố gắng không phát ra âm thanh khi cảm giác nặng nề và ngột ngạt xâm chiếm bên trong cậu.

Tristan di chuyển chậm rãi, từng chút một, để cơ thể cậu làm quen với sự xâm nhập. Dù không tàn bạo, quá trình này vẫn khiến Eden cảm thấy như cơ thể mình bị xé ra từng chút một.

"Đừng run nữa. Tôi sẽ chỉ đút vào đến đây thôi."

Bàn tay mạnh mẽ của Tristan giữ chặt hông cậu, từ từ điều chỉnh nhịp độ. Mỗi lần anh di chuyển, âm thanh ẩm ướt lại vang lên, kéo theo cảm giác nóng rát và căng thẳng.

Việc chuẩn bị trước rõ ràng đã giúp ích phần nào. Dù vẫn đau đớn, Eden cảm nhận được cơ thể mình đang từ từ thích nghi, dù mỗi chuyển động đều khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

Không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, Eden ép mắt nhìn xuống bàn tay mình đang nắm chặt trên tấm ga giường. Cậu chỉ hy vọng, sự dịu dàng mà anh ta đang thể hiện, dù ít ỏi, có thể kéo dài thêm chút nữa.

Bầu trời hôm ấy trong xanh, gió thổi nhẹ nhàng. Jang vừa dọn dẹp xong bữa trưa, vừa chuẩn bị một vài món đơn giản cho bữa tối, rồi bày trà chiều trên bàn ngoài trời gần đài phun nước, nơi có chiếc ô lớn che nắng.

"Thật là, việc chất đống lên đầu."

Ban đầu, Hazel từ chối lời mời uống trà chiều, nhưng chưa đầy mười phút sau, cô đã mở cánh cửa sau của căn biệt thự, bước ra. Thấy Jang ngồi một mình, Hazel tháo chiếc tạp dề, treo lên ghế và hỏi:

"Eden đâu rồi?"

"Không biết. Anh ấy bảo sẽ xuống, nhưng giờ vẫn chưa thấy đâu."

"Chắc cậu ấy vẫn đang ngủ."

Hazel liếc nhìn về phía căn biệt thự. Vì ngôi nhà quá lớn, nếu không cố tình tìm thì cả ngày cũng chẳng gặp được ai. Thường thì các bữa ăn chỉ có Tristan và Lowell ngồi cùng nhau, còn các nhân viên khác tự ăn riêng hoặc khi thời gian cho phép thì mới ngồi chung.

Khi mới chuyển đến căn biệt thự này, Tristan Locke đã đề xuất mọi người, kể cả nhân viên, cùng ngồi ăn chung để tăng sự gắn kết. Ý tưởng này ban đầu khiến Hazel phát hoảng, và thực tế, nó đã gây không ít phiền phức cho các nhân viên. Sau vài lần thử, chính Tristan cũng phải công nhận rằng cách này không hiệu quả, và dần dà, ý tưởng đó bị bỏ quên.

Jang, vì không phải nhân viên phục vụ thông thường mà vốn là một đầu bếp chuyên nghiệp từng làm việc tại các nhà hàng 5 sao, nên đôi lúc vẫn ngồi ăn cùng Tristan. Anh cũng không phải người Anh, nên không bị ràng buộc bởi những quy tắc truyền thống và phép tắc quý tộc.

"Uống đi."

Jang rót trà vào tách và đẩy nó về phía Hazel. Trên đĩa, những chiếc bánh ngọt mới nướng còn tỏa mùi thơm, được bày biện đẹp mắt.

"Cậu đã mang phần cho giám đốc chưa?"

"Đương nhiên rồi."

Hazel nhấc một chiếc bánh ngọt nhân mứt đỏ lên. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến chiếc ô che nắng rung rinh. Tiếng chim rừng hót vọng từ khu rừng gần đó, tạo nên một không gian yên bình.

Jang ngả người ra ghế, ánh mắt hướng về phía vườn rau.

"Đã bảo cho tôi một nửa nhà kính rồi mà."

Anh chỉ về phía nhà kính với vẻ than phiền.

"Thời tiết đang lạnh dần, khu vườn bên ngoài chẳng còn thu hoạch được gì đáng kể. Dù sao thì, những bông hoa trong nhà kính đó cũng chỉ để ngắm thôi, đúng không?"

"Không được. Nhà kính của Tristan không phải nơi để trồng cà chua."

“…Cam và cà chua khác nhau chỗ nào chứ? Sao cam thì được mà cà chua lại không?”

Ngay khi Hazel định giải thích, cánh cửa dẫn ra khu vườn từ biệt thự vang lên tiếng đóng nặng nề. Ánh mắt của cả Jang và Hazel cùng lúc hướng về phía đó. Một chàng trai trẻ gốc Á mặc áo len trắng bước ra khỏi khe cửa, nhận được ánh nhìn từ mọi người, khuôn mặt thoáng vẻ lúng túng.

“Jang, xin lỗi vì tôi chỉ mới đọc tin nhắn…”

“Cậu vừa ngủ dậy, đúng không? Mặt sưng cả lên kia kìa.”

Jang đùa và kéo ghế bên cạnh mình ra, đối diện với Hazel. Eden Yeon ngượng ngùng lấy mu bàn tay chạm vào mặt mình, rồi tiến đến dưới tán dù và ngồi xuống. Jang rót cho chàng trai một ly trà và hỏi:

“Cậu đã ăn súp sáng tôi gửi lên chưa?”

“vâng. Tôi ăn rồi.”

“Vậy uống trà đi, lát nữa ăn tối cùng nhau nhé.”

Dưới lớp áo giữ nhiệt, trà đỏ nóng vẫn còn bốc khói chậm rãi chảy vào tách. Hazel chăm chú nhìn Eden nâng tách trà bằng hai cổ tay, cúi đầu xuống và uống từng ngụm nhỏ như một chú chim. Cách Jang chỉ rót trà đến nửa tách có vẻ kỳ lạ, nhưng hóa ra là để khi Eden cầm bằng cổ tay, tách trà không quá nóng.

“À.”

Đặt tách trà xuống, Eden nhỏ giọng nói:

“Nhìn cái này đi.”

Anh kéo tay áo len lên, để lộ bàn tay phải và đưa ra trước mặt mọi người. Những ngón tay co quắp xấu xí tựa như bị nguyền rủa, nhưng ngón út đang run rẩy nhẹ nhàng duỗi ra từng chút. Khi ngón tay hoàn toàn duỗi thẳng, anh thở phào và thả lỏng bàn tay. Ngón tay run rẩy trở lại trạng thái ban đầu.

“Ồ, tuyệt thật đấy.”

Jang, đang cúi gần để quan sát, vỗ tay thật lòng.

“Hôm qua nó vẫn chưa thể cử động được mà, vậy mà chỉ một ngày đã cải thiện đến mức này sao?”

“Đúng vậy.”

Eden hơi đỏ mặt. Khi im lặng, nét mặt anh trông lạnh lùng, nhưng lúc này lại dịu dàng đến lạ.

“Sáng nay tỉnh dậy tôi thấy mình làm được đó.”

“Với tốc độ này, có khi cậu sẽ sớm hồi phục thôi!”

“Vâng. Đều là nhờ anh Locke cả.”

Nghe đến đây, biểu cảm của Jang thoáng chút khó xử, nhưng Eden, đang tập trung thử cử động lại ngón tay, không nhận ra. Hazel quay đầu, uống một ngụm trà và khẽ mỉm cười.

Ở biệt thự này, ai mà chẳng biết Eden tìm đến Tristan vì lý do gì và chuyện gì đang xảy ra trong phòng ngủ tầng ba. Nhưng dù biết, cũng không ai dám bàn tán gì.

“Cậu định làm gì hôm nay?”

Jang chuyển chủ đề, đẩy đĩa bánh đến trước mặt Eden và hỏi:

“Cả ngày ở trong phòng cậu không chán sao?”

“...Nhưng nếu xuống bếp, tôi lại làm phiền mọi người làm việc.”

“Xuống bếp cũng không sao, nhưng tôi bận nên không lo được cho cậu. Dù gì từ giờ cậu cũng sẽ ở đây vài lần mỗi tháng, sao không thử tìm việc gì đó làm vào ban ngày? Ở đây không có TV nhưng còn vài thứ khác mà.”

Ánh mắt Eden bất giác hướng về phía Hazel.

“Tôi có thể xin phép cho cậu vào thư viện.”

Hazel lên tiếng.

“Hoặc cậu có thể hỏi trực tiếp giám đốc.”

“Không, giờ thì không cần đâu.”

Vừa nghe nhắc đến Tristan, mặt Eden lập tức lúng túng.

“Cũng gần đến giờ ăn tối rồi. Tôi ngồi đây một lúc, lát nữa Jang vào thì tôi ra vườn dạo một vòng.”

“Cũng được.”

Hazel uống nốt trà, cắn miếng bánh cuối cùng rồi đứng lên.

“Tôi đi trước đây, còn vài việc chưa xong. Nếu mai không gặp cậu trước khi cậu rời đi, hẹn gặp lại sau mười ngày nữa.”

“Vâng, cô đi thong thả.”

Eden đã ra đây, nên có vẻ Jang không còn thấy chán. Anh chỉ vẫy tay khi Hazel rời đi. Trước khi bước vào biệt thự, Hazel quay đầu lại và thấy Jang đã chuyển sang ngồi đối diện với Eden.

Dù Eden là vị khách ít khi gây phiền hà, sự hiện diện của cậu trong phòng khách vẫn khiến Hazel không thể không để tâm. Ngay cả khi Eden không ở đó, việc Jang thường xuyên nghiên cứu các công thức nấu súp mới hoặc lẩm bẩm về khẩu vị người châu Á cũng đủ cho thấy Jang rõ ràng đang để ý đến vị khách đặc biệt này.

Trong biệt thự tách biệt với thế giới bên ngoài, cuộc sống cứ thế lặp lại cùng những con người quen thuộc và công việc nhàm chán. Sự xuất hiện bất ngờ của một "kẻ xâm nhập" từ bên ngoài giống như một luồng gió mới len lỏi vào không gian kín. Ban đầu, nó có thể mang lại cảm giác sảng khoái với không khí sạch sẽ, nhưng cuối cùng, điều đó chỉ cho thấy bức tường vốn vững chắc đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

Eden cố nín thở cho đến khi người đàn ông hoàn toàn rút ra khỏi cơ thể mình. Bụng dưới bỏng rát và đau nhức, trong khi phần giữa hai chân nhói lên dữ dội. Cậu thả mình nằm vật xuống, thở phào nhẹ nhõm vì mọi thứ đã kết thúc, nhưng phía sau, tiếng Tristan mặc quần áo lại vang lên.

Cậu biết rõ mình nên ngồi dậy và xuống phòng khách của khách mời ở tầng hai, nhưng cơ thể lúc này dường như không còn chút sức lực nào. Mồ hôi lạnh trên lưng bắt đầu khô đi, để lại cảm giác lạnh lẽo, khiến Eden chớp mắt một cách chậm rãi.

“Cứ nằm vậy cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Giọng nói của người đàn ông vừa hòa quyện với mình trước đó lạnh lùng và khô khốc.

“Nếu muốn xuống thì xuống đi, còn không thì chui vào trong chăn.”

"…Tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Eden cố gắng đứng dậy, nhưng đầu gối lại khuỵu xuống. Cậu chao đảo, suýt va phải Tristan nhưng kịp nghiêng người tránh né. Tristan im lặng, kéo tấm chăn lên và nhẹ nhàng phủ lên tấm lưng gầy guộc của Doha.

"Tôi không quá nhạy cảm với việc ngủ chung giường đâu. Cậu cứ ngủ ở đây đi."

"Cảm ơn anh."

Tristan vươn tay tắt luôn ánh đèn còn lại, khiến căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Trong màn đêm đen, Eden cố xoay người để giữ khoảng cách, sợ mình vô tình lại gần Tristan quá mức. Suốt tuần qua, ngay cả khi không hòa quyện cùng nhau, cậu vẫn luôn trong vòng tay của người đàn ông này. Nhưng lần này, anh ta không có vẻ sẽ nhượng bộ bất kỳ sự khó chịu nào vượt mức cần thiết. Việc trị liệu chỉ giới hạn trong một số lần nhất định mỗi đêm, và ngoài những lần đó, không có bất kỳ sự tiếp xúc nào khác.

Eden cử động những ngón tay yếu ớt của mình trong bóng tối, tự nhủ rằng tình trạng này cũng đã là may mắn lắm rồi. Nếu đây là giới hạn mà Tristan có thể chịu đựng, thì cậu chỉ hy vọng trạng thái này có thể kéo dài thêm một chút.

Bên cạnh, tiếng động khe khẽ phát ra, chứng tỏ Tristan vẫn chưa ngủ. Eden trằn trọc với đôi mắt mở thao láo, rồi một ý nghĩ bất chợt lóe lên. Cậu chần chừ một lúc lâu trước khi thì thầm:

"…Anh Locke."

"Ừ?"

Giọng trả lời trầm thấp vang lên từ bóng tối.

"Lần tới khi đến đây... liệu tôi có thể sử dụng thư viện không? Tôi hứa sẽ không ở lâu đâu, chỉ mượn sách rồi mang về phòng đọc thôi."

"Hoặc nếu anh không thích sách bị mang đi, tôi có thể chỉ ghé qua khi anh không có mặt."

Lời vừa thốt ra, Eden bất giác cảm thấy mình thật vô lễ. Nếu cần sách, cậu hoàn toàn có thể mua hoặc mượn từ London và mang theo. Có lẽ điều Tristan mong muốn chỉ là sự im lặng tuyệt đối từ vị khách này. Đang định nói thêm điều gì đó, cậu lại nghe Tristan đáp:

"Có ai cấm cậu vào đó đâu."

Giọng anh mang vẻ ngạc nhiên hơn là trách móc.

"Từ trước đến giờ, cậu cứ ở mãi trong phòng vì nghĩ mình không được ra ngoài à?"

"…Không hẳn vậy. Thỉnh thoảng tôi cũng ra vườn."

"Trong khuôn viên biệt thự, cậu được tự do đi lại. Miễn là không vẽ bậy lên sách, thì đọc hay mang về phòng cũng không sao. Tôi thích người biết rõ vị trí của mình, nhưng lúc nào cũng để ý quá mức thì sẽ gây khó chịu cho người khác."

Giọng Tristan vẫn mệt mỏi, nhưng pha chút sắc bén. Eden gật đầu, rồi nhận ra anh không thể nhìn thấy, bèn ngoan ngoãn trả lời:

"Vâng, tôi hiểu rồi."

"Ngón út của cậu đã cử động khá hơn rồi, đúng không?"

"…Vâng."

"Tôi là người trị liệu cho cậu, nhưng có vẻ như cậu chẳng định khoe với tôi gì cả."

Không rõ đó là lời trách hay chỉ đơn giản là một nhận xét, Eden vội vàng nói:

"Không phải đâu, tôi định sáng mai sẽ cho anh xem."

Cậu hy vọng rằng ngày mai, ngón tay mình sẽ cử động tốt hơn hôm nay. Mỗi khi tập trung, cậu có thể cảm nhận được những rung động mơ hồ như bong bóng vỡ bên trong ngón tay tê liệt. Ngay lúc đó, một tiếng cười khe khẽ vang lên từ bên cạnh.

"Eden, mỗi lần ngủ cùng tôi, cậu đều nhận lại rất nhiều thứ."

"......."

"Nhưng tôi chẳng nhận lại được gì cả, phải làm sao đây?"

Giọng anh nghe nhẹ nhàng, nhưng Eden vẫn lặng người. Cậu thở sâu, cố lấy lại bình tĩnh rồi trả lời:

"Tôi sẽ cố gắng hơn nữa."

"Cố gắng à?" Tristan lặp lại, giọng pha chút thú vị.

"Nghe được đấy. Cụ thể là cậu sẽ cố gắng thế nào?"

"…Nếu anh cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ trở thành một bạn giường khiến anh hài lòng."

Nói xong, Eden cảm thấy mặt mình nóng bừng. Từ giới tính đến mọi thứ cậu đã thể hiện, đều chẳng đủ để đáp ứng kỳ vọng của Tristan. Lần này đến đây, cậu thậm chí còn không làm gì ngoài việc ngoan ngoãn nằm yên để không khiến anh khó chịu. Có lẽ cậu là mối quan hệ nhàm chán nhất trong cuộc đời anh.

Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

Bình Luận (59)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.