[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 26

Những đặc điểm hình chất đặc biệt thông thường được kiểm soát bằng cách uống thuốc ức chế mỗi khi chu kỳ quay lại. Với omega lặn, thuốc ức chế bán sẵn trên thị trường là đủ. Nhưng với omega trội, việc dùng đúng loại thuốc theo đơn bác sĩ kê là điều vô cùng quan trọng.

 

Dĩ nhiên, cũng có người không dùng thuốc ức chế. Phần lớn trong số đó là những người đã kết hôn, hoặc có bạn tình sẵn để giải tỏa nhu cầu. Tôi thì chẳng thuộc cả hai trường hợp. Và bởi vì thuốc chẳng có tác dụng, tôi chỉ còn cách xin nghỉ phép mỗi khi chu kỳ đến.

 

Ngắn thì một tháng, dài thì nửa năm. Khoảng cách giữa các đợt chu kỳ phụ thuộc vào mức độ trội hay lặn của hình chất. Càng trội thì chu kỳ càng thường xuyên, càng lặn thì càng thưa thớt.

 

Trong trường hợp ấy, tôi là một omega trội—nghĩa là tôi trải qua kỳ phát tình đều đặn mỗi tháng. Những lúc ấy, tôi chỉ có thể nhốt mình trong phòng, lặng lẽ chịu đựng cho đến khi cơn khao khát sục sôi kia nguội xuống. Chờ đợi khoảnh khắc mọi thứ lắng dịu như thể bị nhấn chìm trong xoáy nước, từng giờ từng phút trôi qua chỉ là chịu đựng mà thôi.

 

Dù vậy, trong suốt những chu kỳ ấy, chuyện gặp gỡ ai đó là điều tôi chưa từng tưởng tượng. Chưa từng có suy nghĩ rằng mình nên tìm một alpha, cũng chẳng từng có ham muốn giải tỏa dục vọng đang tích tụ trong bụng.

 

“...Hay là cậu thử hẹn hò với ai đó xem sao?”

 

Có lần, thư ký Kim đã nói một cách nghiêm túc như thế. Một lời đề nghị thật không giống anh ta chút nào—nó thốt ra sau biết bao ngập ngừng, lưỡng lự. Có lẽ anh ta thấy tôi bức bối đến mức không thể làm ngơ nữa nên mới nói ra điều ấy. Tôi cũng từng nghĩ vậy.

 

“Ý anh là... yêu đương sao?”

 

“......”

 

Việc anh ta không trả lời chắc là bởi mục đích ban đầu chẳng phải "yêu đương". Và bởi vì anh ta biết rất rõ rằng với cương vị hiện tại của tôi, chuyện gặp gỡ ai đó gần như là bất khả thi.

 

“Tôi vẫn chưa có... dư dả để làm việc đó.”

 

Không có “dư dả”—đó là cái cớ bao hàm nhiều tầng nghĩa. Cả thời gian lẫn tình cảm, tôi đều không đủ đầy. Không thể tìm ra lời nào chính xác hơn để nói. Để mở lòng với một người khác, cần cả thể lực lẫn tinh thần vững chãi.

 

Ngay cả khi mối quan hệ ấy không phải yêu đương, mà chỉ đơn thuần là... một bạn tình để giải tỏa sinh lý đi nữa.

 

“Gặp một Alpha không dễ dàng gì mà.”

 

Để trải qua một kỳ phát tình trọn vẹn, không phải chỉ cần quan hệ là đủ. Phải có sự trao đổi pheromone, tiếp xúc cơ thể, và đáp ứng mọi điều kiện của bản năng sinh sản. Dẫu quá trình ấy có giống thú vật đến đâu, đối phương nhất định vẫn phải là alpha.

 

“...Cũng đâu phải ai cũng đủ kín tiếng để không bị đồn.”

 

Hầu hết những người có đặc điểm hình chất đặc biệt đều là nhân vật cộm cán trong xã hội. Từ xa xưa, những ai sở hữu gen vượt trội hơn beta đã nắm giữ quyền lực trong tay. Trong một xã hội mà của cải và địa vị được thừa kế, những hình chất đặc biệt ấy cũng tiếp tục được truyền lại từ đời này sang đời khác.

 

Nó chẳng khác nào một thứ văn hóa quý tộc cổ lỗ sĩ, nhưng cũng chẳng có cách nào cắt đứt vòng lặp ấy. Vì vậy, dù tôi có qua lại với ai trong giới, tin đồn nhất định sẽ lan ra.

 

“Anh cũng biết rồi mà. Cha tôi sẽ nói gì nếu nghe được chuyện này chứ.”

 

Hình chất đặc biệt chỉ di truyền giữa những người cùng loại. Nên beta ngày càng ít có chỗ chen chân. Việc ba tôi nhặt tôi—một omega là tôi—về nuôi cũng chính vì lý do đó. Trong một xã hội mà hôn nhân và sinh sản chỉ là công cụ, thì việc sở hữu thể chất alpha hoặc omega chính là lợi thế. Dù chẳng hề cảm kích vì mình là omega, tôi cũng chẳng thể oán trách nó.

 

“...Tôi xin lỗi.”

 

Cuối cùng, thư ký Kim đành cúi đầu xin lỗi với vẻ áy náy. Dù tôi biết anh ta chỉ lo lắng cho tôi, tôi vẫn không thể nói rằng mình không sao. Bởi vì cho dù là lời nói xuất phát từ thiện chí, thì việc đề xuất một giải pháp bất khả thi vẫn là vô trách nhiệm.

 

“Ư... Ưư...”

 

Vì vậy, đây là lần đầu tiên tôi trải qua kỳ phát tình hoàn toàn theo bản năng. Sau khi được Kwon I Do “tắm” cho bằng pheromone của anh, tôi chưa từng có giây phút nào thỏa mãn đến thế. Dù cuối cùng, bụng tôi như căng đầy tinh dịch của anh, tôi vẫn không hề thấy khó chịu, cũng chẳng muốn đẩy anh ra.

 

“A... Kwon I Do... Hức...”

 

Tôi không thể có thai. Bởi vì đến phút cuối cùng, Kwon I Do đã không thắt nút. Thậm chí ở giữa chừng, anh còn dùng tay làm một vài chuyện... mà vốn dĩ không cần phải làm.

 

A... Haa... Là lần thứ ba, hoặc có thể là lần thứ tư. Sau khi anh xuất vào trong tôi, tôi cũng đã xuất nhiều đến mức không còn gì trong người nữa. Sau cú thúc sâu đến tận cùng, anh rút ra và xoay người tôi lại, để tôi nằm sấp trên giường mà không tốn chút sức lực nào.

 

“Haa...”

 

Dù đã đổi tư thế, tôi vẫn không thể cử động nổi một ngón tay. Toàn thân rũ rượi, và rồi anh vòng tay qua eo tôi, nâng hông tôi lên. Tư thế này thật nhục nhã, nhưng chuyện đáng xấu hổ thật sự là những gì xảy ra sau đó.

 

A... Chờ đã... Ưư!

 

Thứ đưa vào bên trong lúc này không phải dương vật, mà là... ngón tay. Không như lúc đầu, lần này anh đưa cả hai ngón tay vào cùng lúc. Và rồi, anh bắt đầu móc nhẹ từng chút một, lôi ra lượng tinh dịch đang đầy ứ bên trong.

 

“Làm gì vậy... Ưư...”

 

“Cứ nằm yên đi.”

 

Bụng dưới tôi co giật từng hồi. Tinh dịch đang trào ra, theo đùi mà chảy xuống. Dù anh không móc ra, thì lượng ấy cũng đã đủ để tự tràn ra ngoài rồi.

 

“Ư... Tôi không muốn...”

 

Tôi bám lấy ga giường, cố gắng bò về phía trước như đang bỏ chạy. Nhưng trước khi kịp nhích được một bước, anh đã túm lấy cổ chân tôi và kéo mạnh về phía mình. Tôi đổ người xuống, bất lực, và anh ôm chặt tôi từ phía sau, khẽ hôn lên vùng gần xương bả vai vài lần.

 

“Bên trong quá đầy, tôi sợ bụng của Jeong Se Jin sẽ nổ tung mất thôi.”

 

“A... Ưư...”

 

“Thế mà vẫn không chịu sao?”

 

Chuyện anh nói đúng là vô lý. Suốt đời tôi chưa từng nghe về omega nào nổ cả bụng vì đầy tinh dịch cả. Tôi lắc đầu như muốn nói ‘đừng nói dối nữa’, nhưng Kwon I Do lại dùng tay kia ấn mạnh vào bụng tôi.

 

Anh còn dùng hai ngón tay tách rộng ra như đang làm hành động mô tả một chiếc kéo, khiến tôi càng gồng lại càng khiến chất bên trong tuôn ra nhiều hơn. Kwon I Do không hề buông tha, ngược lại còn thong thả ngắm nhìn toàn bộ cảnh tượng ấy.

 

"… Thật tiếc. Jeong Se Jin à, cậu không thể chứng kiến khung cảnh này nhỉ?" 

 

Trong khi anh nói với giọng nhàn nhả, tôi cảm thấy xấu hổ đến mức cổ mình nóng hừng hực. Tôi thậm chí nghĩ rằng có lẽ việc cho anh ấy thấy mình đi tiểu còn tốt hơn. 

 

"Thôi đi... Hức, xin anh, xin anh dừng lại..." 

 

Chỉ khi tôi van xin tha thiết, anh ấy mới rút ngón tay ra khỏi lỗ. Tất nhiên, không biết là do tôi cầu xin hay vì anh ấy đã lấy hết mọi thứ bên trong. Chỉ nghe thấy tiếng cười như thể tôi đã rất vất vả khi anh ấy vuốt ve bụng tôi. 

 

"Sao lần nào cậu cũng ghét việc này như thế chứ?" 

 

Bàn tay to lớn tách mông tôi sang hai bên. Anh ấy dùng ngón cái quệt quanh lối vào, dùng đầu dương vật chà xát xương hông và chuẩn bị lách vào một lần nữa. Rồi không có cảnh báo gì, anh ấy thúc sâu dương vật vào tận gốc. 

 

"… A hức!" 

 

Không đau... Lỗ nhỏ dường như đã quen thuộc với việc có thể tiếp nhận dương vật to lớn một cách dễ dàng. Trong khi Kwon I Do đang tận hưởng vách tường chật hẹp đang co rút mãnh liệt, anh ấy ôm tôi từ phía sau và bắt đầu di chuyển hông. 

 

"Hức, ahh, chậm, chậm một chút..." 

 

"Khi nào... Khi nào thì tôi mới nên chậm hơn một chút đây, ưm?" 

 

Không gian vốn chứa đầy tinh dịch giờ lại được lấp đầy dương vật của anh ấy. Rõ ràng trong cả hai tình huống này bụng tôi đều bị chèn ép cách khó khăn, nhưng liệu có phải dương vật của anh ấy mang lại cảm giác đặc biệt tốt hơn không? Kwon I Do không rút dương vật ra mà dùng nó ấn mạnh vào những nơi nhạy cảm. 

 

" Hức, tôi, hư... có cảm giác như sắp..." 

 

Không thể đếm được đây là lần thứ mấy tôi có cảm giác muốn xuất tinh. Thật kỳ lạ khi thấy tinh dịch chảy như nước từ vật nhỏ sớm đã hết cương cứng từ lâu. Anh ấy không quan tâm đến cảm xúc của tôi, dùng dương vật vừa rút ra lại thong thả đâm mạnh vào nơi mẫn cảm ấy. 

 

"......" 

 

Cảm giác như anh ấy bao phủ toàn bộ đầu tôi. Không biết là có xuất tinh hay không. Chỉ có cảm giác sướng đến mức toàn thân run rẩy, cảm giác như lông tóc đều dựng lên. 

 

"Ha ha... " 

 

Tôi úp mặt vào gối, thở mệt mỏi một cách vô lực. Tôi cảm thấy khó thở như thể đang thở bằng lưỡi như chó. Vấn đề là tay Kwon I Do đã nắm lấy phía trước của tôi một cách nhẹ nhàng. 

 

"A, haa! Một chút, a... hức!" 

 

Dương vật đã rất nhạy cảm bị anh ấy xoa bóp một cách tùy tiện. Anh ấy dùng tay chà xát đầu dương vật đã ướt đẫm và liên tục xoa bóp nơi mềm mại ấy. Trong khi đó tôi lại cảm thấy kích thích đến mức lông tơ đều dựng lên, thậm chí còn có cảm giác muốn đi tiểu. 

 

"Aa, không được, không được..." 

 

Tôi cảm thấy như muốn chạy trốn. Tôi nghĩ rằng đi tiểu trước mặt anh ấy còn ít xấu hổ hơn, nhưng nếu nó thật sự xảy ra thì tôi không muốn thất lễ trước mặt anh ấy. Đã có đủ mọi loại dịch thể làm bừa bộn chiếc giường này, và tôi không muốn để thêm thứ gì chảy ra nữa. 

 

" Hức, xin anh, a, Hức..."

 

Tôi vội vàng nắm cổ tay Kwon I Do, nhưng anh không quan tâm và tiếp tục di chuyển tay mình. Anh vốn có sức lực rất tốt, chỉ dùng một cánh tay giữ chặt cơ thể tôi đang mềm nhũn và có xu hướng đổ gục xuống. Sau đó anh cúi người xuống, cọ sát phần dưới đang dính chặt vào tôi và thì thầm bên tai. 

 

"Thả lỏng đi nào..." 

 

"....!" 

 

Tôi đột ngột cảm thấy có lực ép mạnh vào bụng dưới. Cảm giác sung sướng này khác với khi xuất tinh, cảm giác như bị đánh lan tỏa khắp cơ thể. Cảm giác muốn tiểu đầy ứ, đồng thời dương vật trong tay anh ấy bắt đầu chảy ra chất lỏng. 

 

".. Hức." 

 

Một khi có thứ gì bắt đầu chảy ra thì cố gắng kiềm chế cũng không được. Không phải tinh dịch cũng không phải nước tiểu, chảy đầy tay Kwon I Do và chảy xuống giường. Tôi run rẩy từng chút một, nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ đặc biệt của Kwon I Do. 

 

"Làm tốt lắm." 

 

"...." 

 

Tôi cảm thấy khí nóng hừng hực ở cổ. Trong khi vội cúi đầu xuống và cố gắng nén tiếng rên, Kwon I Do ôm chặt tôi và cắn vào vai và xương sườn của tôi. Như một con thú đang cắn xé miếng mồi béo bở, anh ấy dùng môi chà xát mọi nơi da thịt tôi lộ ra. 

 

"Không có một lời chửi rủa nào sao?"

 

"......Hức." 

 

Thành thật mà nói, nếu không có một lời chửi rủa nào thì là nói dối. Câu nói "Đồ khốn kiếp biến thái" đã đến tận miệng nhưng tôi đã mất hết hứng khi nghe những lời tiếp theo. 

 

"Tôi đã rất mong đợi đấy. Nếu là Jeong Se Jin, thì tôi có thể chịu được một vài lời chửi rủa đấy." 

 

Thật không hiểu anh ấy đang cố nói gì với giọng nói thanh cao như vậy. Tôi không nghĩ sẽ có một cuộc quan hệ tình dục yên bình nhưng cũng không nghĩ anh ấy sẽ cư xử như vậy. Tôi không có sức lực cười nhạo mà chỉ đáp lại với giọng nói lắp bắp. 

 

"Tôi... không có sở thích đó."  

 

"Được rồi, thời gian còn nhiều." 

 

"Cái này là gì... hức..." 

 

Vì anh ấy lại di chuyển nên khoảng nghỉ giữa giờ đã chấm hết. Anh ấy chạm vào phần thân trên của tôi từ phía sau và véo núm vú nơi đã cương cứng và làm tôi đau đớn từ trước. Tôi nghĩ rằng nếu như quần áo bị cọ sát thì sẽ đau đớn lắm. Đồng thời anh ấy nhấc phần thân trên của tôi lên một cách nhanh chóng. 

 

"Đừng nghĩ đến việc khác chứ." 

 

"Tôi nói... hức!" 

 

Tôi không có cơ hội giải thích gì, anh lại tiếp tục thúc hông kịch liệt. Anh vòng tay giữ chặt tôi khi cơ thể này sắp ngã quỵ xuống, dựng đầu gối tôi lên và ôm tôi từ phía sau. Anh ấy dùng bàn tay to lớn che bụng dưới của tôi, dùng tay kia giữ cằm tôi và hôn sâu.

 

"Ư ư..." 

 

Mỗi khi anh ấy đút sâu vào nơi đó, cảm giác da bụng tôi như một quả bong bóng bị thổi phồng lên. Vì anh dùng tay ấn chặt nên cảm giác thành tử cung bị kích thích hơn thường ngày. Thở thôi cũng đã rất khó khăn rồi, nhưng khi anh bắt đầu dùng lưỡi thì tôi nhanh chóng mất trí. Lý trí bay mất còn nhanh hơn một tờ giấy mỏng khi bị gió thổi.

 

Tôi bắt đầu đáp lại hương pheromone mị hoặc của anh ấy, cứ thế pheromone của tôi cũng tuôn ra. Anh ấy không chỉ quấy phá phía dưới mà còn càn quấy đến tận trong miệng, nuốt hết những gì có ở đó. Hành động hao tổn sức lực như vậy kéo dài đến khi đêm khuya. Mỗi khi tỉnh táo trở lại, độ tối của căn phòng lại thay đổi, thời gian trôi qua như vụt bay, đây quả là một cuộc quan hệ tình dục điên cuồng. Nếu như thể lực của tôi không suy yếu và tôi không ngủ quên, có lẽ sẽ kéo dài đến khi trời sáng. 

 

"Se Jin à."

 

Ngay trước khi ý thức hoàn toàn tắt lịm, trong cái ranh giới mơ hồ giữa mộng và thực, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Những thứ ấm áp và mềm mại bao bọc lấy tôi, cẩn trọng lau sạch khắp người như thể đang nâng niu vật gì vô cùng quý giá. Mỗi khi đôi môi dịu dàng ấy chạm vào làn da, tôi lại thấy cơ thể mình như bay bổng giữa luồng khí ấm và mùi hương pheromone quen thuộc.

 

Có lẽ… cảm giác này chính là thứ người ta gọi là được yêu thương. Cái sự an yên mà tôi vẫn hằng mường tượng, thật ra có thể là thế này chăng? Vì thế tôi cứ thế mà vùi mình sâu hơn vào vòng tay ấy, và cũng vì thế… tôi ôm chặt lấy thứ gì đó, như sợ vuột mất.

 

Khi mở mắt ra, xung quanh đã ngập tràn ánh sáng. Cảnh tượng cuối cùng tôi nhớ rõ vẫn còn chìm trong bóng tối đặc quánh, nghĩa là ít nhất đã trôi qua trọn một ngày và giờ là sáng hôm sau. Không cần uống thuốc ngủ, tôi vẫn có thể nhắm mắt và không gặp ác mộng nào – giấc ngủ ấy, hiếm khi nào lại sâu và dễ chịu đến thế.

 

“……”

 

Khi ý thức dần quay trở lại, tôi từ từ nhận ra hoàn cảnh hiện tại – là tấm chăn mềm mại đang cọ vào làn da, là khung cảnh lờ mờ nhưng quen thuộc trong căn phòng. Cái giường chắc hẳn đã bị làm bẩn bởi bao nhiêu thứ dịch thể tối qua, vậy mà giờ đây lại khô ráo, sạch sẽ đến kỳ lạ. Tôi chớp mắt chậm rãi, rồi mọi vật dần rõ nét hơn.

 

Không lâu sau đó, tôi nhận ra mình đang ở trong phòng của Kwon I Do. Hương pheromone vẫn còn phảng phất khắp nơi – chính là loại hương nồng nàn, quyến rũ đặc trưng của anh. Dù không còn kích thích tôi mãnh liệt như đêm qua, nhưng dư vị còn sót lại cũng đủ khiến toàn thân thấy dễ chịu.

 

Phải chăng chính vì thế mà tôi mới ngủ say đến vậy? Cảm giác dễ chịu này thậm chí khiến tôi quên luôn cả cơn đau nhức cơ bắp âm ỉ. Mỗi khi kỳ phát tình kết thúc, tôi thường cảm thấy như sống lại sau một cái chết – thế nhưng hôm nay, tôi lại thấy như vừa trải qua một giấc nghỉ dài thật bình yên.

 

Ánh mắt tôi chầm chậm hướng sang bên cạnh. Vì đang nằm nghiêng, nên tôi có thể nhìn thấy cả căn phòng chỉ trong một tầm mắt. Phòng này có phong cách khá giống phòng tôi, chỉ là được bày biện theo kiểu tĩnh lặng và tối giản hơn. Không gian với tông màu trầm, y hệt bầu không khí quanh Kwon I Do.

 

Thật bất ngờ là anh vẫn còn ở đây. Anh ngồi trên mép giường – nơi tôi đã ngủ thiếp đi đêm qua. Có vẻ anh đã chuẩn bị xong để đi làm: tóc chải gọn gàng, áo vest vừa vặn ôm sát người, cổ tay đeo đồng hồ kim loại sáng bạc. Một chân anh vắt lên, tay cầm tập hồ sơ đang đọc dở.

 

Tôi không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ thấy anh trông thật hoàn hảo. Sau một đêm làm những chuyện đầy bản năng và tội lỗi như thế, anh lại ngồi đó – chỉn chu và đĩnh đạc đến mức khiến người ta cảm thấy… có chút hối lỗi. Khuôn mặt nhìn nghiêng, khác hẳn vẻ hoang dại hôm qua, giờ lại toát lên nét cao quý và trầm tĩnh.

 

Tôi bất giác thấy tiếc – giá mà tôi chạm tay vào sống mũi thanh tú ấy một lần. Khi anh chạm vào từng góc trên cơ thể tôi, lẽ ra tôi cũng nên chạm vào đôi môi anh. “Kwon I Do…” Tôi định cất tiếng gọi, nhưng vô thức lại quay đầu nhìn sang chiếc bàn cạnh giường.

 

Trên mặt bàn nhỏ có đèn ngủ ấy… là vài món đồ trông quen quen.

 

“………”

 

Đó là cuốn tiểu thuyết từng nằm trong giá sách của tôi. Là cuốn đầu tiên tôi đọc từ khi dọn đến đây, một cuốn sách hoàn toàn hợp với gu của tôi khiến tôi mê mải đọc quên cả thời gian.

 

Chuyện cuốn sách ấy xuất hiện ở phòng Kwon I Do không có gì đáng nói – dẫu sao nó cũng là đồ của anh, anh mang đi đâu là quyền của anh. Điều khiến tôi bối rối lại là… thứ được giấu kèm bên trong cuốn sách đó.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, ánh mắt lặng lẽ chuyển sang tập hồ sơ anh đang cầm. Đúng lúc ấy, Kwon I Do cũng vừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tôi đang mở ra – rồi khẽ bật một tiếng “à”.

 

“À.”

 

“………”

 

Đầu ngón tay tôi lạnh buốt như vừa chạm vào đá. Trước mắt tối sầm lại, môi mím chặt đến mức không thể thốt nổi một lời biện minh. Tập hồ sơ trong tay anh – xấp giấy dày cộm vẫn còn dấu nhăn, với những hàng chữ tiếng Anh kín đặc – kèm theo đó là dấu hiệu rõ ràng của tập đoàn Seon Ho.

 

“Em tỉnh rồi à?”

 

Kwon I Do… đang đọc chính tập tài liệu tôi đã lén lấy từ phòng anh.

 

"Em dậy rồi à?" (Bọn mình đổi xưng hô: Tôi - Em. Tôi - Anh bắt đầu từ cuối chap 26 nha)

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.