"Ta thức giấc và lên đường ngay, dù là đêm hay ngày,
Vì âm vang sóng nước yên bình bên bờ hồ ấy.
Giữa những con phố xám nơi phố thị ồn ào,
Tiếng thì thầm ấy vẫn vọng sâu trong tim ta..."
W. B. Yeats, "The Lake Isle of Innisfree"
Tầng hai của biệt thự là một thư viện với các bức tường được bao phủ bởi những kệ sách cao chạm trần. Ở trung tâm trần nhà mái vòm cao là một chiếc đèn chùm lớn theo phong cách Gothic, nhưng những bóng đèn nhỏ trên đó không được bật sáng. Ánh nắng cuối buổi chiều len lỏi qua những ô cửa sổ cao hình vòm, nhuộm vàng óng các cuốn sách bọc da trên giá.
Gần cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu rọi, có một chiếc ghế bành cổ điển. Một người đàn ông quý tộc ngồi đó, một cuốn sách đang mở ra đặt trên đùi, anh ta không hề có ý định ngẩng đầu lên dù tiếng gõ cửa nhẹ đã vang lên vài lần.
"Thưa Giám đốc, tôi vào được chứ?"
Cánh cửa gỗ nặng nề từ từ mở ra, kêu lên một tiếng "két". Người trợ lý thò đầu vào qua khe cửa, nhìn về phía người đàn ông bên cửa sổ và ngập ngừng. Với kinh nghiệm lâu năm, anh ta chỉ cần nhìn thoáng qua góc nghiêng của chủ nhân mình là biết rõ tâm trạng của anh, và lúc này rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để quấy rầy.
"Chuyện gì, Lowell?"
Khi sự im lặng kéo dài, người chủ lên tiếng trước. Những ngón tay dài, thon thả lật qua một trang sách, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng như tiếng cánh bướm.
"Thưa Giám đốc, có người đến tìm ngài ở tầng dưới."
Người đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Đôi mắt xám trong veo phản chiếu khu rừng rậm rạp bên ngoài cửa sổ. Trong bán kính hàng ngàn mét, không có dấu hiệu nào cho thấy sự xuất hiện của con người ngoài nơi này.
"Anh đã mở cổng cho họ sao?"
Anh hỏi. Người trợ lý nhớ lại những kẻ xâm nhập không mời mà đến đang ngồi trong phòng khách và lắc đầu.
"Họ đã đi bộ từ lối vào rừng lên đây. Dù tôi có dọa sẽ gọi cảnh sát, họ vẫn khăng khăng rằng có việc quan trọng cần nói trực tiếp với ngài... Tôi nghĩ nên báo lại trước."
Thông thường, người chủ sẽ ra lệnh đuổi thẳng. Những vị khách từng tìm đến khu rừng này – chưa nói đến biệt thự – đều không bao giờ có cơ hội diện kiến hay đạt được điều gì từ anh này. Nhưng lần này, anh lại tỏ ra hứng thú:
"Đi bộ xuyên rừng lên đây không phải chuyện dễ dàng."
"Vâng... Họ đã gọi điện vài lần trước đó, nhưng tôi nghĩ không quan trọng nên không báo lại."
"Là ai?"
Người trợ lý ngập ngừng.
"Là Eden Yeon, một nghệ sĩ piano trẻ gốc châu Á. Khi còn học ở London, cậu ta từng được quỹ tài năng trẻ của chúng ta hỗ trợ. Ba năm trước, cậu ấy giành giải nhất tại Cuộc thi Piano Quốc tế Leeds. Người đi cùng có vẻ là quản lý của cậu ấy."
Người chủ lúc này, với trí nhớ siêu phàm từ nhỏ, sớm đã quên ngay những gì anh không thấy cần thiết. Người trợ lý im lặng đứng chờ khi anh nhắm mắt lại như đang hồi tưởng.
Cuối cùng, một nụ cười mơ hồ hiện lên trên gương mặt người đàn ông.
"Không phải nghệ sĩ đó đã biến mất rồi sao?"
"Đúng vậy, thưa ngài. Sau khi giành giải, cậu ta hủy toàn bộ các buổi biểu diễn và biến mất. Có tin đồn rằng cậu ấy đã chết."
"Nếu giờ cậu ta đang ở dưới tầng thì rõ ràng là chưa chết."
"Vâng, nhưng..."
Người trợ lý ngập ngừng. Khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, ánh nắng rực rỡ cuối ngày bị che khuất bởi những đám mây, nhường chỗ cho những bóng râm xanh xám. Khu rừng nhanh chóng chìm vào hoàng hôn.
"Tại sao một người từng biến mất lại xuất hiện ở đây đột ngột như vậy?"
Người đàn ông nhìn xa xăm qua màn đêm đang dần buông xuống, lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
"Có phải cần tiền không?"
"Chắc là thế, thưa ngài. Tôi sẽ điều tra lại xem làm cách nào họ biết được vị trí này và đảm bảo giữ kín mọi thứ."
Dường như đã mất hứng, chủ nhà lại hướng mắt về cuốn sách trước mặt. Người trợ lý cúi đầu chào và chuẩn bị rời đi.
Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, anh ta nghe tiếng gọi:
"Cho cậu ta lên đây."
"Ngài muốn gặp trực tiếp sao?"
"Đúng vậy. Nếu đã lặn lội đến tận đây, tôi cũng tò mò lý do."
"Vâng, thưa ngài."
Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân trên cầu thang dần mất hút. Người đàn ông cúi nhìn cuốn sách một lần nữa, tay nhẹ nhàng gập sợi dây đánh dấu và đặt nó trở lại.
Một lát sau, cửa thư viện hé mở. Tiếng chân nhanh nhẹn vang lên gần hơn. Không ngẩng đầu lên, anh đưa tay ra:
"Chơi vui chứ?"
Một chiếc mũi ướt chạm vào lòng bàn tay. Chú chó săn lông vàng to lớn dụi đầu vào chân anh, hơi thở phì phò làm tan bầu không khí tĩnh lặng.
"Ulysses, sao lại để người lạ vào tận đây thế?"
Chú chó chỉ khẽ chớp mắt, không chút quan tâm. Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve, gỡ vài chiếc lá mắc trên bộ lông vàng óng của nó, ánh mắt đầy vẻ thờ ơ nhưng ẩn sâu bên trong dường như đang suy tính điều gì.
Cánh cửa thư viện vẫn khép hờ như cách mà Ulysses đã đẩy vào. Qua khe cửa, tiếng bước chân từ cầu thang tầng dưới vọng lên, ngày càng gần. Những bước chân mang nhịp điệu kỳ lạ, như xen kẽ giữa ngắn và dài, rồi dừng lại đột ngột.
Người mới đến có vẻ không ngờ cánh cửa đã để mở. Đứng trước ngưỡng cửa, cậu ngập ngừng một lúc. Ulysses nằm im nhưng cổ căng cứng, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
“Xin phép được vào.”
Giọng nói trầm thấp vang lên. Một bóng người mảnh khảnh ló qua khe cửa, không cố mở rộng thêm. Tristan ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi ánh nắng vàng nhạt vương trên lớp lông vàng của Ulysses, chuyển sang người đang đứng trên tấm thảm Ba Tư giữa thư viện.
Eden mặc một bộ đồ chỉnh tề, giống như đi phỏng vấn. Nhưng quần âu xắn gấu vướng đất, chiếc sơ mi trắng quá khổ lấm lem bụi bẩn và nhăn nhúm. Dáng vẻ mảnh khảnh của cậu không che giấu được vẻ kiệt sức; gương mặt sắc sảo giờ xanh xao như người bệnh.
“Thật thất lễ, ngài Locke.”
Eden đứng thẳng người, lễ độ cất tiếng, mặc kệ vệt bùn bám trên má.
“Nếu không trực tiếp tìm đến, ngài sẽ chẳng bao giờ gặp tôi.”
“Cậu có vẻ có chuyện gấp cần nói.”
Tristan trả lời nhẹ nhàng, ánh mắt xoáy sâu vào cậu. Trong đôi mắt đen thẳm của Eden, anh thấy ngọn lửa cháy bỏng, trái ngược với vẻ bình tĩnh bên ngoài. Một ánh mắt của người sẵn sàng bất chấp mọi giới hạn, cắn xé mọi rào cản để giành được điều mình muốn.
Tristan thích ánh mắt ấy. Anh nghiêng người dựa vào ghế, ra hiệu:
“Nói đi.”
Eden mím chặt môi, không đáp. Thay vào đó, cậu quay lại, đóng cửa, ánh sáng mờ nhạt ngoài khung cửa sổ tràn vào thư viện.
“Xin phép được bật đèn và kéo rèm.”
“Cứ tự nhiên.”
Eden bật công tắc, chiếc đèn chùm khổng lồ lập tức toả ánh sáng dịu nhẹ khắp phòng. Cậu bước chậm về phía cửa sổ, dáng đi khập khiễng. Tristan lặng lẽ quan sát, thấy chân trái của Eden gần như không thể co duỗi, chỉ lê bước một cách khó nhọc.
“Lại đây ngồi đi.”
Eden khẽ cúi đầu:
“Cảm ơn.”
Khi Ulysses rời khỏi chỗ, Eden rụt rè tiến về phía ghế, đặt mình ngồi xuống như thể chỉ một cử động mạnh cũng khiến cậu tan vỡ.
“Xin lỗi, tôi cần cởi áo khoác.”
“Cứ thoải mái.”
Eden bắt đầu tháo cúc áo sơ mi. Từng chiếc, từng chiếc, lộ ra một thân hình gầy gò đến ám ảnh. Bờ vai trơ xương, từng khúc xương sườn như muốn xuyên qua lớp da. Eden quay lưng lại, chỉ vào giữa sống lưng mình:
“Ở đây.”
Tristan nheo mắt. Trên làn da tái nhợt có một vệt đen mờ dài bằng ngón tay cái. Khi nhìn kỹ hơn, đó là một hàng chữ nhỏ, viết bằng ngôn ngữ xa lạ, tạo thành đường cong xiên xẹo.
Eden quay lại, ánh mắt chạm thẳng vào Tristan.
“Triệu chứng này xuất hiện cách đây hai năm. Ba tháng trước, tên được khắc rõ đến mức có thể đọc được. Người dưới nhà đã kiểm tra.”
Cậu dừng lại, giọng nói sắc lạnh vang lên:
“Tên của ngài, Tristan Locke.”
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo