Ánh sáng từ lò sưởi nhảy múa, lan toả không khí ấm áp trong căn phòng. Niklas, đang ngồi gần lửa để sưởi ấm đôi tay mình, ngoái lại gọi.
“Eden, cậu có cần thêm củi không? Thật sự cậu không thấy lạnh à?”
“Không sao đâu.”
Eden đang ngồi trên giường, quấn chăn quanh mình. Anh đã uống một loại thuốc lạ mà chủ nhà trọ mang đến cùng với bữa tối, nhưng cơn đau trên cơ thể vẫn nguyên vẹn, chỉ có đầu óc là mơ hồ. Niklas lén liếc nhìn Eden lần nữa, trông anh như một người chú bị bỏ lại với đứa cháu bị bệnh, không biết làm sao cho phải.
"Vì bị sốt nên cơ thể có thể không cảm nhận được cái lạnh. Không biết thuốc hạ sốt lúc nãy có hiệu quả không... Khi lấy ra, tôi thấy hộp cứu thương có rất nhiều loại thuốc lộn xộn."
“...Niklas.”
"Tôi nhớ hình như khi bị sốt, dù cảm thấy nóng cũng không nên ở chỗ lạnh. Để tôi nhóm thêm lửa trước khi đi nhé."
Eden lặng lẽ nhìn Niklas hăng hái lấy củi từ giỏ cạnh lò sưởi. Anh không muốn giải thích rằng, dù bàn tay tê cứng, anh vẫn làm được hầu hết mọi việc. Bằng cách sử dụng đôi tay cong như móc câu, anh có thể nâng vật nhẹ, hoặc dùng lòng bàn tay và cổ tay để kéo hoặc đẩy khi cần.
Niklas, người được công ty quản lý gán cho để đi cùng Eden trong chuyến đi này, không phải là người thường phụ trách anh. Cậu là một nhân viên mới gia nhập chưa lâu, trẻ trung và còn non kinh nghiệm. Công ty quản lý có lẽ không muốn lãng phí nhân lực quan trọng vào một nghệ sĩ dương cầm, người có khả năng phục hồi gần như bằng không, trong một chuyến đi vô ích đến vùng Bắc Scotland xa xôi.
Niklas cắm que củi vào lò sưởi, khơi lửa lên rồi thở dài ngồi lên chiếc ghế đẩu gỗ nhỏ. Những tia lửa đỏ rực nhảy múa hướng về phía ống khói, và tiếng gió thổi qua ống khói, rung chuyển khung cửa sổ, vọng lại một cách mơ hồ. Tiếng kẽo kẹt vang lên như thể trần nhà sắp sập xuống.
“Thật là một tòa nhà cũ kỹ.”
Niklas ngẩng lên nhìn trần nhà nghiêng ngả, lẩm bẩm với vẻ bất an.
“Khi hỏi chủ nhà, ông ấy tự hào nói rằng tòa nhà đã hơn trăm năm tuổi. Không biết ở vùng quê thế này có kiểm tra công trình cũ không.”
“...”
“May mà không có mưa. Hồi trước, tôi từng nghỉ lại một căn phòng tương tự trong chuyến du lịch, nửa đêm tỉnh dậy thì thấy nước ngập đến đầu gối.”
“Cậu có vẻ đi du lịch nhiều nhỉ.”
Có vẻ Niklas không nói để Eden nghe, nhưng cậu nhanh chóng quay đầu về phía giường.
“À, tại tôi rất thích. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã đi du lịch châu Âu một năm. Sau đó, hễ có thời gian là tôi lại đi. Nhưng tôi chưa đi nhiều ở Anh lắm, không ngờ miền Bắc lại đẹp như thế.”
“...Vậy sao.”
Không biết cảnh đẹp đó có thật phù hợp với từ “đẹp” không, với Eden, nơi này chỉ để lại ấn tượng về sắc nâu âm u của mùa thu ở mọi nơi anh đến.
Hành trình tiếp diễn qua những ngọn đồi hoang dã, đến khu rừng phủ đầy sương mù. Eden và Niklas, với mọi mệt mỏi lẫn sự kiên nhẫn, cùng bước tiếp đến một mục tiêu chưa biết rõ.
"Eden, uống một ly không?"
Tiếng leng keng nhỏ vang lên, khiến Eden ngẩng đầu nhìn.
Niklas đứng bên cạnh lò sưởi, trên tay mỗi bên cầm một chai rượu phủ bụi lấy từ trên bệ lò. Cậu quay sang Eden, nở nụ cười.
"Chủ nhà lúc nãy bảo có thể uống được. Đây chính là rượu Scotch nguyên bản."
Chất lỏng đen sẫm lấp lánh bên trong những chai thủy tinh nặng trịch. Eden vẫn ngồi im trong chăn, lắc đầu mà không nói gì. Niklas nhận ra điều đó hơi muộn, vội bối rối cười gượng.
"À… tôi quên mất Eden đang ốm. Vậy tôi sẽ mang về phòng mình sau..."
"Cậu uống luôn ở đây đi, không sao đâu."
"…Vậy thì tôi chỉ uống một chút thôi. Thực sự đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo. Lúc thấy căn biệt thự u ám hiện ra giữa khu rừng, tôi cứ ngỡ mình đang mơ."
Tiếng rượu rót chảy ra nghe rõ mồn một. Niklas chỉ rót một chút đủ làm ướt đáy ly thủy tinh, rồi thả mình ngồi xuống chiếc ghế đẩu cũ kỹ.
"Thế mà ngay ở cửa, cái người quản gia kia lại bảo chúng ta quay về, còn dọa sẽ gọi cảnh sát... Lúc ấy tôi thực sự muốn tối tăm mặt mũi."
Mùi hương nồng nàn của whisky dường như lan đến cả nơi Eden đang ngồi. Cảm giác đau đớn trong cơ thể anh trở nên mơ hồ hơn, có lẽ do thuốc giảm đau cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Anh cố xua đi cơn buồn ngủ, chớp mắt vài lần để lấy lại sự tỉnh táo.
Niklas, sau vài ngụm rượu, bắt đầu nói nhiều hơn. Cậu hướng về phía Eden, tiếp tục câu chuyện.
"Cậu tin nổi không, Eden? Thú thực, ngay lúc chúng ta rời London, tôi cứ nghĩ chuyến đi này chỉ là phí công vô ích."
"…Ừm."
"Ai mà ngờ được, lại thực sự tìm thấy Tristan Locket ở nơi đó chứ? Đây là tin tức chấn động cả nước Anh đấy!"
Niklas hơi nhướn mày, tiếp tục.
"Hồi anh ta đột ngột biến mất, gia đình Locket giải thích là vì vấn đề sức khỏe, nhưng chẳng ai tin cả. Hóa ra là thật. Anh ta cũng bị tê liệt cơ thể vì căn bệnh giống như của cậu, phải không?"
Eden gần như không nghe thấy lời Niklas. Anh đang cố gắng xâu chuỗi những suy nghĩ rời rạc trong đầu mình. Hình ảnh căn biệt thự với cầu thang cao chót vót, nơi anh lê bước lên, hiện rõ trong tâm trí. Cả căn phòng đọc sách tràn ngập những gam màu giàu có như một bức tranh sơn dầu: ánh chiều đỏ rực chiếu qua khung cửa sổ vòm cao, người đàn ông với khuôn mặt đẹp đến phi thực ngồi trên chiếc ghế bành bọc nhung, và chú chó lớn lông vàng nằm yên dưới chân anh ta.
Khi lấy lại ý thức, Eden nhận ra Niklas đang chờ mình trả lời. Anh mở miệng, định nói điều gì đó qua loa, nhưng những lời không định nói lại bất ngờ bật ra.
"Người đó… không phải như vậy."
Giọng anh khàn và đứt quãng. Eden nhắm mắt một lúc, rồi mở ra, hơi thở nặng nhọc vang lên rõ ràng bên tai.
"Người đó… không có tên của tôi."
Người đàn ông ấy hoàn toàn khỏe mạnh. Dù cho đến tận khi anh ta đứng lên, Eden vẫn chưa thể dứt được sự nghi ngờ. Nhưng dáng đi của anh ta khi băng qua tấm thảm đắt tiền trong phòng, nhẹ nhàng và thanh thoát, đã nói lên tất cả. Tay chân anh ta, từng cử động, không hề có dấu hiệu của sự tàn tật hay yếu ớt.
Sự thật là, Tristan Locket đột ngột từ bỏ cuộc sống tại London và rút lui về một khu rừng hẻo lánh ở miền Bắc Scotland, không phải vì cơ thể anh ta đang suy yếu hay bệnh tật như Eden. Mà là vì một lý do khác.
Âm thanh chiếc ly thủy tinh chạm xuống bàn vang lên, phá tan sự im lặng.
Bên ngoài, gió thổi rung cả mái nhà, khiến quán trọ cổ cả trăm năm tuổi kêu răng rắc như thể sắp sụp đổ đến nơi.
“Eden… cậu vừa nói gì vậy? Không phải cậu có tên của anh ta sao? Lẽ ra cả hai phải…”
“…Tôi đã từng nghe qua. Hiếm, nhưng vẫn có những trường hợp như vậy.”
Eden—người đã dành biết bao thời gian để đọc và nghiên cứu về "Tên"—nói như thể tự thuyết phục chính mình. Điều này không khó hiểu, bởi ngay cả những người bình thường, không liên quan đến hiện tượng này, cũng chẳng thể biết rõ.
Niklas nhìn cậu, ánh mắt như thể vừa hiểu ra điều gì đó, rồi nói:
“Vậy thì có lẽ ‘người định mệnh’ của Eden không phải Tristan Locket này, mà là một Tristan Locket nào khác, đúng không?”
“…Cả họ lẫn tên đệm đều giống sao?”
“Nhưng Tristan Locket là một quý tộc nổi tiếng mà. Chẳng phải thường có người đặt tên con theo tên những nhân vật Hoàng gia hoặc quý tộc sao?”
Eden không đáp, chỉ im lặng. Niklas tiếp tục, giọng ngập ngừng:
“Xin lỗi, Eden, nhưng tôi không có ý cãi đâu. Nhưng ngay cả trong tài liệu hay phim tài liệu về ‘Tên’, tôi cũng chưa từng nghe nói về những trường hợp như thế này…”
Eden nhẹ lắc đầu. Trong ký ức của cậu, hình ảnh tại thư viện ngày hôm đó hiện lên rõ ràng. Khi Eden đưa cho Tristan bản đánh giá cảm xúc, ngón tay cậu khẽ chạm vào cạnh bàn tay của anh ta. Ngay lập tức, một cảm giác kỳ lạ như lửa và nước, vừa ngọt ngào vừa rực cháy, quét qua toàn thân Eden.
Cậu lùi lại như bị bỏng, nhìn Tristan. Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của anh ta nói lên tất cả. Tristan chẳng cảm nhận được điều gì cả.
Thế giới như sụp đổ trong Eden chỉ vì một thoáng tiếp xúc đó. Nhưng với Tristan, tất cả chẳng khác gì một cái chạm hờ hững, không ý nghĩa.
“Vậy thì…” Niklas lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng. Cậu dùng mũi giày đá nhẹ vào tấm thảm đã sờn rách, hỏi tiếp:
“Nếu đúng như vậy, Eden, nếu ‘Tên’ của anh ta chỉ thuộc về cậu thôi, thì bây giờ cậu sẽ làm gì với Tristan Locket?”
Giọng Niklas mang chút khó chịu xen lẫn tò mò.
“Ý tôi là… anh ta không cần cậu. Nhưng cậu thì lại mang tên của anh ta, và nếu như hai người tiếp xúc thì cậu có thể chữa lành, phải không? Nghĩa là Tristan Locket có thể giúp cậu…”
Eden không trả lời. Cậu nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại. Niklas, chịu không nổi sự im lặng, vội ho một tiếng.
“Đã tìm được người đó rồi, cậu nên thử tiếp xúc xem có hiệu quả không. Cũng đâu mất gì.”
“Tôi đã hỏi rồi.”
Niklas ngẩng đầu lên. Eden, đang cuộn mình trong đống chăn, khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhạt nhẽo, vô cùng yếu ớt.
“Tôi đã giải thích tình huống, rồi cầu xin anh ta. Rằng tôi cần anh ta, và mong anh ta giúp tôi.”
Niklas im lặng, chờ đợi.
“Anh ta từ chối. Tristan bảo rằng, dù lý do là gì, anh ta cũng không có ý định tiếp xúc tình dục với một người đàn ông. Và hơn thế nữa, tôi chẳng có gì để đổi lấy sự giúp đỡ của anh ta cả.”
Niklas há miệng định nói, nhưng rồi lại thôi. Cậu không thể phản bác được. Với một người như Tristan Locket—người sở hữu cả một khu rừng bạt ngàn chỉ để làm tài sản riêng, tiền bạc chẳng khác gì giấy vụn. Danh vọng hay quyền lực? Anh ta đã mang chúng trên người từ khi sinh ra, như những món trang sức rẻ tiền.
Còn Eden—một cựu nghệ sĩ piano, giờ không còn gì cả. Cậu chẳng có thứ gì mà Tristan có thể khao khát.
Eden rúc sâu vào chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện trong ánh lửa bập bùng. Ngoại trừ đôi má đỏ ửng vì sốt, làn da cậu nhợt nhạt như sáp. Đôi môi khô khốc khẽ mím lại.
“Niklas, cậu quay về London đi.”
“Hả? Nhưng mà…”
“Cậu không phải người quản lý chính của tôi, ở công ty còn nhiều việc phải làm. Tôi sẽ ở đây thêm một thời gian nữa, cố thuyết phục Tristan. Nếu không được, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Niklas chần chừ, lưỡng lự giữa việc nói ra sự thật phũ phàng rằng Tristan không bao giờ thay đổi, hoặc trấn an Eden bằng những lời an ủi sáo rỗng. Cuối cùng, cậu chọn im lặng và giúp Eden chỉnh lại chăn gối.
“Cậu sẽ ổn chứ nếu ở một mình?” Niklas hỏi.
“Tôi đâu phải con nít, Niklas.”
“Vậy, nếu có chuyện gì, cứ gọi tôi nhé. Tôi ở ngay phòng bên cạnh. Chúc ngủ ngon, Eden. Mai chúng ta nói tiếp.”
Khi Niklas rời đi, căn phòng tối sẫm lại. Eden nằm trên chiếc gối thô ráp, cảm nhận sự im lặng bao trùm. Những ngọn lửa trong lò sưởi cháy nhảy nhót, ánh sáng vàng vọt phản chiếu lên trần nhà. Mùi bụi cũ kỹ của căn phòng trọ lạ lẫm xộc vào mũi cậu.
Ba tháng kể từ khi phát hiện tên của Tristan, Eden đã lặn lội khắp nơi để tìm anh ta: từ dinh thự cũ ở London, đến điền trang Ajenford của gia tộc Locket, thậm chí là Cornwall, nơi các thành viên trong gia đình anh ta sinh sống. Nếu không nhờ một nhân viên cấp cao, vì quá mệt mỏi với những cuộc gọi của Eden, tiết lộ rằng Tristan đang ẩn dật trong một căn biệt thự ở vùng rừng Scotland, cậu có lẽ vẫn còn đang tìm kiếm vô vọng.
Tên của Tristan Locket, khắc sâu vào lưng cậu, không phải điều cậu lựa chọn. Nó xuất hiện không lý do, như một lời nguyền phá hủy cuộc đời Eden.
Nhưng mỗi đêm, khi cơn đau làm cậu không ngủ được, Eden luôn nghĩ đến một ai đó ngoài kia cũng đang chịu đựng nỗi đau giống mình. Cậu từng hy vọng rằng, người đó sẽ tìm đến cậu, và cả hai sẽ chữa lành cho nhau.
Giờ đây, cậu biết rõ. Ở cuối sợi dây đầy đau khổ và chờ đợi ấy, chưa từng có ai đợi cậu cả.
Sau ngày đầu tiên đến dinh thự của Tristan Locket, Eden đã đổ bệnh suốt hai ngày.
Niklas dành một ngày để chăm sóc Eden, nhưng ngay hôm sau đã phải quay lại London theo chỉ thị của công ty.
Khi cảm thấy cơ thể đã hồi phục phần nào, Eden lại một lần nữa tìm đến dinh thự của Tristan. Cậu dậy từ tờ mờ sáng, lần theo con đường đã đi cùng Niklas lần trước. Sau vài lần lạc đường, cuối cùng Eden cũng đến nơi vào buổi chiều.
Người thư ký mở cửa với vẻ mặt bình thản, như thể đã dự đoán trước được sự xuất hiện của cậu.
Eden bước vào, ngồi trong phòng tiếp khách của dinh thự suốt vài giờ, nhưng không gặp được Tristan. Đến chiều muộn, cậu đành quay trở lại ngôi làng.
Ngày hôm sau cũng vậy. Vì chân yếu, Eden nghỉ ngơi một ngày, nhưng vào ngày thứ ba, cậu lại đến. Ngày thứ tư, thứ năm, rồi thứ sáu, mọi chuyện đều không thay đổi.
“Tôi sẽ báo với ngài ấy rằng cậu đến. Hãy thoải mái nghỉ ngơi trong khi chờ.”
“Cảm ơn.”
Người thư ký dẫn Eden vào phòng tiếp khách rồi biến mất sau cánh cửa, tấm lưng cứng nhắc không một nếp nhăn trên áo vest cũng biến mất theo.
Eden thả lỏng cơ thể, khẽ thở ra một hơi thật nhẹ, gần như không phát ra âm thanh nào.
Eden không bị đối xử như một kẻ không mời mà đến.
Biệt thự nguy nga của Tristan Locket không đóng sầm cửa đuổi Eden, cũng chẳng gọi cảnh sát hay sai người đẩy cậu ra khỏi khu rừng. Nếu ngồi trong phòng khách sang trọng, Eden thậm chí có cảm giác như mình thật sự là một vị khách được mời. Căn phòng rộng lớn bày trí ghế sofa bọc da, bàn trà cổ điển bằng gỗ và lò sưởi. Một bên kệ trang trí còn đặt bình nước sạch cùng ly thủy tinh úp ngược.
Nhưng căn phòng này chẳng khác gì phòng chờ không dẫn đến sân khấu. Eden biết rõ, như chính người thư ký cũng biết, rằng dù có chờ bao lâu, cậu cũng sẽ không gặp được Tristan. Bởi Tristan đã quyết định không muốn gặp lại cậu nữa.
Xoạt.
Âm thanh như có thứ gì đó cào vào gỗ vang lên. Eden quay nhìn cánh cửa mà thư ký vừa bước ra. Tay nắm cửa gỗ xoay được một chút rồi khựng lại. Tiếng gầm gừ thấp thoáng qua khe cửa.
Cạch.
Tay nắm xoay chậm chạp rồi cánh cửa bật mở. Một chú chó lớn lao ào vào phòng – đó là con Golden Retriever đã ở bên cạnh Tristan vào ngày đầu tiên Eden đến đây. Đôi mắt đen láy tròn xoe của nó khiến Eden theo phản xạ thu chân lên ghế sofa.
“Ngươi... được phép vào đây à?” Eden cất tiếng, giọng nhỏ nhẹ.
Con chó căng thẳng gầm gừ, đứng chặn trước cửa như muốn ngăn cậu ra ngoài. Eden do dự, nghĩ đến việc gọi thư ký nhưng rồi từ bỏ. Cậu co người lại, ngồi yên trên ghế. Thấy vậy, tai con chó khẽ động đậy. Nó từ từ bước lại, dừng sát cạnh sofa, đôi mắt đen vẫn nhìn chăm chú vào Eden.
“...Mày sẽ không cắn tao chứ?”
Eden giơ tay ra rồi lại dừng giữa chừng. Dù không còn những ngón tay linh hoạt như trước, cậu vẫn giữ thói quen dè dặt khi tiếp xúc. Cuối cùng, Eden đưa mu bàn tay chạm nhẹ vào cổ chú chó. Nó không hề phản kháng, chỉ đứng im khi Eden lặp lại động tác vuốt ve.
Bộ lông dài mềm mại dưới tay cậu thật dễ chịu. Eden dần cúi người, hai tay vuốt dọc từ lưng lên đến cổ và đầu nó. Đôi mắt nó lim dim, lưỡi thè ra, hơi thở nóng ấm phả vào cậu, hòa quyện mùi nắng, hơi thở đặc trưng của loài chó lớn, và nhiệt độ cơ thể cao.
“...Mày có lông mi dài ghê.”
Lông mi vàng óng nhạt màu hơn lông của nó khẽ động đậy trên đôi mắt đen. Có lẽ, dù lạnh lùng đến đâu, Tristan vẫn chăm sóc thú cưng rất chu đáo.
Trong lúc vuốt ve, Eden phát hiện một chiếc vòng cổ ẩn dưới lớp lông dày. Một miếng huy chương vàng gắn trên dây da đen, khắc tên "Ulysses". Cậu ngồi yên, tiếp tục vuốt ve chú chó trong khi để ý bầu trời ngoài cửa sổ đã dần tối.
“Cậu Eden.”
Thư ký xuất hiện ở cửa, cau mày khi thấy Ulysses ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Eden. Cậu vội vàng rụt tay lại, xin lỗi:
“Xin lỗi, nó tự mở cửa vào đây.”
Ulysses lập tức chạy về phía thư ký, để lại Eden với một nỗi trống vắng kỳ lạ.
“Cậu đã chờ lâu rồi, nhưng hôm nay ngài ấy sẽ không gặp đâu. Tôi sẽ tiễn cậu ra cửa.”
Eden đành gật đầu, khoác khăn và bước ra ngoài cùng thư ký. Khi đến cửa, cậu nghe thư ký gọi:
“Cậu Eden.”
Eden quay lại. Ánh sáng từ đèn trên trần phản chiếu trên cặp kính của anh ta, che khuất đôi mắt. Giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Tôi từng nghe cậu biểu diễn trước đây.”
Eden khẽ nhíu mày. “Ở buổi hòa nhạc của Quỹ Locke?”
“Phải, cả những lần sau đó. Khi nhớ lại, tôi nhận ra đã từng thấy cậu trên sân khấu.”
Eden lặng người, vô thức giấu bàn tay cong queo ra sau lưng. Thư ký tiếp lời, giọng không chút cảm xúc:
“Bệnh của cậu sẽ tiến triển chậm dần. Theo thống kê, mất khoảng hai đến ba thập kỷ để dẫn đến tử vong. Nói cách khác, cậu sẽ không chết ngay đâu, ngay cả khi ngài ấy không giúp đỡ.”
Eden không đáp. Gió lạnh len qua khe cửa, làm rung rinh tấm thảm trong sảnh. Ulysses nhìn ra ngoài, gầm gừ khẽ.
“Vậy nên, nếu không phải vấn đề sinh tử, ngài ấy không có lý do để chịu sự bất tiện mà giúp cậu.”
Lời nói sắc lạnh và ánh mắt đầy sự thương hại xen lẫn khinh miệt. Eden cúi đầu, nhớ lại gương mặt đẹp đẽ của Tristan trong căn phòng sáng rực ánh nắng, không chút cảm xúc nhìn cậu.
“Nhưng nếu vì bệnh mà gặp khó khăn trong sinh hoạt, chúng tôi sẵn sàng cung cấp hỗ trợ tài chính cho cậu đến suốt đời. Nếu có số tiền nào đã nghĩ đến, cậu có thể nói ra.”
Eden nắm chặt khăn quàng cổ, bước qua ngưỡng cửa. Sau lưng cậu, giọng thư ký nhẹ như gió:
“Dẫu sao, cái tên khắc trên lưng cậu cũng chẳng liên quan gì đến Locke.”
Có những người mà từng cử chỉ nhỏ nhặt cũng mang một ý nghĩa lớn lao. Một tòa nhà mà họ từng đặt chân tới sẽ mang tên họ; một vật dụng tầm thường từng lướt qua đầu ngón tay họ rồi sẽ nằm trang trọng trong tủ kính của viện bảo tàng. Lần đầu tiên, Eden cảm thấy mình chỉ là một tồn tại tình cờ lướt qua rìa thế giới cao quý của Tristan Locke. Gia tộc Hầu tước Locke là dòng họ quý tộc được nước Anh hiện đại yêu mến nhất. Kể từ khoảnh khắc cái tên ấy khắc vào người mình, Eden đã thôi không còn là một con người trọn vẹn, mà trở thành một món lưu niệm mang dấu tay của Tristan.
“Hãy chuyển lời đến ngài Locke rằng tôi sẽ quay lại gặp ngài ấy.”
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo