[NOVEL] Ebony Castle Chap 11

Người tuyệt vọng nhưng bất lực dường như trở về hình dạng nguyên thủy trước khi biết đến ngôn ngữ. Tôi không thể nghĩ ra cách nào để thuyết phục anh ấy, nhưng tôi phải làm mọi cách để giữ anh ở lại. Không còn lựa chọn nào khác cho tôi. 

Đôi mắt xám của Tristan Locke dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của Eden. Anh ta nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, rồi đưa ra chỉ dẫn bằng giọng như tiếng thở dài. 

“Nằm xuống như lúc nãy đi.” 

Eden nhanh chóng tuân theo, đặt một chiếc gối dưới thắt lưng và đặt tay lên giường. Người đàn ông phía sau vẫn nói đều đều và không chút do dự, đẩy đầu dương vật của mình. Giữa hai mông, cũng giống như trước đây. 
Quy đầu dày cộp ép vào những nếp nhăn, và Eden thở ra khi cơn đau nhức nhối chạy dọc sống lưng. 
“Có vẻ như nó sắp rách rồi,” 
Eden nói với giọng trầm một cách khó khăn trong khi cúi đầu xuống. 

“Không sao đâu.” 

"Đây thực sự không phải sở thích của tôi." 

Người đàn ông thở dài khi nắm lấy xương chậu của Eden và đẩy thắt lưng của anh ta về phía trước. Một âm thanh khủng khiếp của thịt bị xé toạc vang lên ngay lập tức. 

“A, a..." 

"Thư giãn đi. …” 

“Tôi đã bảo cậu thả lỏng ra mà.” 

Anh ta nâng eo tôi lên. Tôi không thể kiểm soát được cơ thể mình. Khu vực nơi sức nóng và cơn đau lan rộng đang co giật và siết chặt như thể đang cố gắng đuổi kẻ xâm nhập ra ngoài. Người đàn ông phía sau không nói gì, có lẽ đã hết kiên nhẫn. Anh ta không để ý mà đưa dương vật to lớn của mình vào trong nói:

“A, hừm…” 

Dương vật to lớn đó không ngừng tiến vào. Cảm giác như nó đã lên tới rốn nhưng không dừng lại. Eden cố gắng ngăn mình bỏ chạy. Tôi cắn chặt bên trong đôi môi đang run rẩy của mình để không thể cầu xin nó dừng lại. 

“Bên trong chật quá.” 

Tristan nói ra bằng giọng trầm, thở dốc. 

“Tôi không thể di chuyển như thế này. Ngay cả khi tôi có cẩn thận, tôi cũng không nghĩ nó sẽ nới rộng ra.” 

“À, hử!” 

Nó lỏng ra và trước khi tôi kịp nhận ra, phần thân trên của tôi đã đổ sụp xuống tấm chăn. Vì không thể lấy nó ra nên tôi đoán mình phải chấp nhận việc đâm thật mạnh vào bên trong, vì quy đầu cứng ngắc đang cố đâm mạnh vào lối đi hẹp bên trong cơ thể tôi. 

Tầm nhìn của Eden lóe lên màu đen rồi quay trở lại. Tôi có thể cảm thấy mông và đùi mình đang run rẩy. Tay tôi cũng không còn chút sức lực nào cả.

“Tôi đoán là nó đau lắm.” 

Cánh tay trên chăn run rẩy như những chiếc lá trong gió. Người đàn ông nói một cách thờ ơ. Đó là một nhận định thực tế hơn là một câu hỏi. Eden tựa má vào chăn, hé đôi môi run rẩy và cố gắng hít lấy không khí.

Tôi không thể thở được, như thể cổ họng tôi bị tắc nghẽn. Tầm nhìn của tôi mờ đi vì những giọt nước mắt nóng hổi, 

“Còn bao nhiêu nữa, ugh…” 

“Có sâu quá không?” 

Eden gần như không gật đầu. Người đàn ông chặc lưỡi.

 “Chúng ta mới đi được nửa chặng đường và điều đó thật tệ.” 

“Ugh, à…” “Vậy thì hôm nay… tôi sẽ chỉ đút vào chừng này thôi.” 

Dương vật của anh ta đã kéo dài bức tường bên trong như thể sắp nổ tung đột nhiên rơi trở lại. 

“Ư!” “Tôi nghĩ tôi đang chảy máu.” 

Đầu ngón tay của Tristan chạm vào lối vào đã được mở rộng đến giới hạn. Đùi trong của Eden run rẩy. 

“Ngay cả khi tôi nói sẽ dừng lại, cậu Eden cũng sẽ nói không đúng chứ.” 

Eden nghiến răng và gật đầu. Một tiếng thở dài vang lên từ phía sau tôi.
 
“Vậy thì đợi đã. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu làm nhanh.” 

“A-đợi đã, huh, huh, huh!” 

Dương vật to lớn đó rút ra được một nửa đột ngột đâm sâu vào bên trong. Eden nhắm chặt mắt lại, cảm thấy một cảm giác nóng rát lan khắp mí mắt. Đó là một cơn đau khủng khiếp, như thể bên trong cơ thể tôi đang bị xé nát. Mỗi lần người đàn ông thúc thật sâu vào trong, tôi không thở được, và mỗi lần anh ta rút ra, phần thịt ở chỗ đó như đang bị kéo theo khiến tôi cảm thấy đau nhức như thể nó đã bị xé toạc ra.

Tôi sợ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, cơ thể tôi sẽ thực sự suy sụp. Có lúc, Eden lên cơn co giật quen thuộc và cắn môi nín thở. Bàn tay cứng đờ của tôi trên chăn ướt đẫm mồ hôi. Người đàn ông không nói gì thêm. Anh ta chỉ cử động thắt lưng một cách đờ đẫn và tàn nhẫn, giống như một người muốn nhanh chóng hoàn thành một nhiệm vụ khó chịu. 

Eden đã nhiều lần giữ vững tinh thần đang lụi tàn của mình. Cuối cùng, chuyển động ra vào trở nên nhanh hơn.

“Tôi sẽ xuất tinh vào bên trong.”

Tristan nói với giọng khàn khàn:

"Thường thì điều này không lịch sự... Nhưng trong trường hợp này, có lẽ là ngược lại."

"Ư... a..."

Phần đầu cứng rắn của anh ta đâm sâu hơn bao giờ hết. Tristan giữ chặt hông của Eden, đẩy sâu thêm từng nhịp, và xuất ra nhiều lần. Chất lỏng ấm nóng dính chặt lấy những bức tường bên trong đỏ rực, rồi tràn ra ngoài, hòa lẫn với máu và nhỏ xuống từng giọt.

"Giờ thì... xong rồi chứ?"

Anh ta hỏi bằng giọng mệt mỏi. Vật thể đã mềm đi, từ từ rút khỏi cơ thể Eden. Chất lỏng ấm nóng theo đó mà chảy xuống, len lỏi qua đùi trong của cậu.

Eden gồng mình, cố hít một hơi thật sâu. Cậu ngẩng đầu, muốn nhìn rõ Tristan Locke. Không rõ cậu định cảm ơn anh hay chỉ muốn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Nhưng ngay khi ngẩng đầu, tầm nhìn vốn đã thu hẹp dần của cậu hoàn toàn sụp đổ. Eden ngã sấp xuống giường, như thể sợi dây mỏng manh níu giữ ý thức cuối cùng cũng đã đứt.

Tiếng rít của bản lề.
Trong giấc mơ, một con chó rên rỉ đầy tội nghiệp. Âm thanh của những móng vuốt cào lên cánh cửa vọng đến khiến Eden cựa mình dưới lớp chăn.

"... Ulysses."

Cậu nghĩ mình đã ngồi dậy, nhưng hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Trong giấc mơ, cơ thể Eden nhẹ bẫng, như thể toàn bộ trọng lượng đã được gỡ bỏ. Đôi chân cậu lơ lửng, gần như không chạm đất dù đang đi dép.

Giống như một hồn ma, Eden trôi lướt qua mọi hành lang trong căn biệt thự. Cậu xuyên qua cả những bức tường đóng kín, khám phá từng căn phòng: phòng khách, khu vườn, nhà kính, bếp, và cả phòng ngủ của Tristan Locke.

Ngay cả những nơi chưa từng đặt chân đến, Eden cũng tự do bước vào. Căn biệt thự trong mơ như bị bỏ hoang, đầy mạng nhện và bụi bặm. Tristan và những người làm của anh đều biến mất, không để lại dấu vết.

"... không thể như thế được..."

"... nhưng vấn đề an ninh lại..."

Tiếng nói của một thư ký phá vỡ giấc mơ rõ ràng, kéo Eden trở về thực tại.

"Ư..."

Đôi mắt nhạy cảm của cậu hứng trọn ánh nắng buổi chiều rực rỡ. Trong tầm nhìn mờ nhòe, những hoa văn quen thuộc trên trần nhà hiện ra. Đây không phải phòng của Tristan, mà là phòng khách trên tầng hai của biệt thự.

Trong căn phòng sáng trưng, không có thư ký, cũng chẳng có Ulysses. Eden lơ đãng ngồi dậy, nhưng ngay lập tức rên khẽ và co người lại. Một cơn đau nhói từ hông lan khắp cơ thể, khiến cậu phải cắn răng chịu đựng.

Những ký ức từ đêm qua trở lại, như tấm màn vô thức vừa được kéo lên. Bất chấp cơn đau, Eden vội vàng ngồi thẳng, đưa hai tay lên trước mặt.

"..."

Dưới ánh nắng vàng nhạt, những ngón tay gầy guộc trông chẳng khác gì cành cây khô héo. Chúng vẫn cứng đờ như trước. Cậu tập trung toàn bộ ý chí, cố gắng cử động, nhưng chỉ có thể nhúc nhích rất nhẹ. Cảm giác rằng cơ thể mình giờ còn cứng nhắc hơn cả ngày thường.

Ký ức đêm qua như tảng đá đè nặng, nghẹn lại nơi cổ họng. Eden nhắm mắt nằm im cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa.

"Cạch."

Tiếng bước chân nhẹ như thì thầm vang lên. Eden mở mắt, bắt gặp Hazel đang đứng gần cuối giường, gương mặt thoáng nét ngạc nhiên.

"Cậu tỉnh rồi à?"

"Ừm, tôi vừa dậy thôi."

"Nhìn sắc mặt cậu, có vẻ như cơn sốt đã hạ. Cơ thể cậu cảm thấy thế nào rồi?"

"... Cũng ổn."

"Buổi sáng cậu đã uống thuốc khi bụng đói, nên bây giờ tốt nhất nên ăn một chút gì đó. Tôi sẽ mang lên ngay."

Hazel rời đi, không để lộ bất cứ cảm xúc nào. Khoảng mười phút sau, cô quay lại, lần này có cả tiếng chân nhanh nhẹn của một con vật bốn chân. Ulysses dừng lại ngay trước ngưỡng cửa, hổn hển thở.

"Ulysses đã được huấn luyện không vào phòng ngủ. Đừng lo lắng về nó."

Hazel giải thích khi bày bàn ăn nhỏ lên giường cho Eden. Cô mở chiếc nắp tròn, để lộ bát cháo mịn màng cùng một vài món phụ như trái cây khô, mật ong, và các loại hạt.

"Đây là cháo được nấu nhuyễn, rất dễ tiêu hóa. Ulysses chỉ đang chờ một cơ hội để được vào đây, nhưng nếu cậu không để ý, nó sẽ tự bỏ cuộc thôi."

Quả thật, con chó chỉ rên rỉ vài tiếng trước khi bỏ đi. Eden nghĩ rằng Ulysses không nên bị cấm vào phòng, nhưng đây không phải phòng của cậu. Đây là phòng khách trong biệt thự, và cậu chỉ còn sáu ngày ở lại đây.

"Còn Tristan..."

Eden cố gắng hỏi một cách tự nhiên, nhưng giọng nói như bị nghẹn lại. Hazel dừng lại trước cửa, ngoái đầu nhìn cậu.

"Ngài ấy thường ở văn phòng vào giờ này."

Đôi mắt không cảm xúc của Hazel thoáng lung lay khi cô tiếp tục:

"Và ngài ấy cũng nhờ tôi chuyển lời. Ban ngày, ngài không cần đến gặp. Hãy bôi thuốc, nghỉ ngơi trong phòng, và đừng lên tầng ba trước chín giờ tối."

Những lời nói ngắn gọn của Hazel mang phong cách quen thuộc của Tristan. Eden ngồi lặng yên trong phòng, chậm rãi ăn cháo từng muỗng một, để mặc những cảm xúc lẫn lộn quấn lấy tâm trí.

Trong cơn tò mò, Eden mở ngăn kéo bên cạnh giường. Bên trong là vỉ thuốc hạ sốt cậu đã uống trước đó, cùng một lọ thuốc mỡ chưa được mở. Một cảm giác lạ lẫm tràn ngập; như thể mọi suy nghĩ và hành động của cậu đã bị đọc thấu từ trước.

Eden hít sâu, cất lại đồ vào ngăn kéo, rồi quay lại nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chiều nhuốm vàng mọi thứ trong tầm mắt, nhưng lòng cậu lại nặng trĩu.

 

Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

Bình Luận (59)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.