Eden đến ngôi làng vào lúc mặt trời lặn. Trước căn nhà của Peter, chiếc xe tải chở hàng không phải do Jang lái mà là Hazel. Cô điều khiển xe đi qua con đường đất trong rừng, vừa lái vừa nói một cách thuần thục:
“Giờ này là lúc Jang bận nhất, đang chuẩn bị bữa tối.”
“Vậy tôi nên chọn chuyến bay đến vào buổi sáng, đúng không?”
“Không cần đâu. Nếu Jang không ra được, tôi có thể đến làng đón. Cậu cứ chọn giờ mà mình cảm thấy tiện nhất.”
Eden cũng có thể bay vào buổi sáng để đến nơi sớm, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Thời gian duy nhất Eden cần đến sự giúp đỡ của Tristan là vào buổi tối. Vì vậy, đến vào giờ này, dù mất cả ngày di chuyển, lại hợp lý hơn cả.
“Cậu đã ăn tối chưa?”
“…Chưa. Nhưng tôi đã ăn trước khi khởi hành nên cũng không đói lắm.”
“Chưa ăn thì hay quá.”
Ý nghĩa của câu nói đó Eden chỉ hiểu ra khi đến dinh thự. Sau khi Hazel đỗ xe trong gara, Eden vừa bước vào sảnh chính thì tình cờ chạm mặt Jang, người đang bước ra từ cửa bếp, trên tay cầm một khay lớn.
“Eden!”
Jang reo lên, khuôn mặt sáng bừng khi thấy Eden. Một tay giữ khay, tay còn lại anh vẫy chào thân thiện.
“Cậu đến sớm thế! Có mệt lắm không?”
“Không, tôi ổn mà.”
“Thật đúng lúc! Nào, đi theo tôi.”
Jang đối xử với Eden như thể họ vừa gặp nhau hôm qua. Anh nhanh nhẹn leo lên cầu thang, Eden đeo ba lô, bước theo sau dáng vẻ đầy năng lượng của Jang, người vẫn giữ khay thức ăn trên tay. Eden tưởng rằng cậu sẽ được dẫn đến phòng khách nhưng không phải vậy. Jang rẽ vào một hành lang khác, rồi dừng lại trước một cánh cửa hé mở.
Jang gõ nhẹ lên cửa, không nói với Eden mà với ai đó trong phòng:
“Món khai vị là cá hồi nấu cùng sốt kem nấm truffle và cải bó xôi non.”
Chỉ khi ấy Eden mới nhận ra bên trong là phòng ăn. Tristan Locke và Lowell đang ngồi quanh chiếc bàn ở trung tâm. Eden định lùi lại nhưng đã muộn. Jang đẩy cửa rộng ra, và ánh mắt của Tristan hướng ngay đến Eden. Cái nhìn của hai người giao nhau trên không trung.
“…Anh Locke.”
Eden buột miệng, cảm giác nặng nề như dạ dày bị thắt chặt. Rõ ràng, Tristan cũng không muốn gặp Eden trước buổi tối. Khuôn mặt anh ta thoáng vẻ khó xử.
“Cậu cũng vào ngồi đi.”
Cuối cùng, Tristan lên tiếng.
“Jang có chuẩn bị gì đó cho cậu rồi đấy.”
Không còn lựa chọn, Eden bước vào phòng. Khi Jang đặt khay lên bàn, anh kéo ghế bên phía đối diện thư ký Lowell ra cho Eden.
“Nào, cậu ngồi đi.”
“…Cảm ơn Jang.”
Trên bàn, trước mặt Eden đã sẵn một tấm lót đĩa, như thể Jang đã chuẩn bị từ trước. Tránh ánh mắt của Tristan, Eden đặt ba lô xuống đất và ngồi vào ghế. Trên khay của Jang có hai đĩa cá hồi. Anh lần lượt đặt món ăn trước Tristan và Lowell, rồi vỗ nhẹ lên vai Eden.
“Chờ tôi chút nhé.”
Jang rời đi, và sự im lặng khó chịu lập tức tràn ngập không gian. Eden vô tình nhìn lên, chạm mắt với thư ký Lowell. Người đàn ông này hành xử như thể việc ba người cùng ăn tối là chuyện hoàn toàn bình thường.
“Đây là phòng ăn nhỏ. Ở tầng dưới còn có phòng ăn dành cho tiệc lớn.”
“…Vâng.”
“Chuyến đi có thuận lợi không?”
“Vâng, không có vấn đề gì.”
Đúng lúc đó, Jang quay lại với một khay khác. Anh mở nắp, lần này chỉ có một món duy nhất. Jang đặt một chiếc đĩa nhỏ trước Eden và tự hào giới thiệu:
“Cháo nấm truffle.”
Món ăn khiến Eden ngay lập tức nhớ đến cháo gạo của Hàn Quốc. Cậu chớp mắt nhìn Jang, còn anh thì gãi đầu, giải thích:
“Tôi không chắc nó có giống hương vị cậu từng ăn không, nhưng tôi cố gắng làm tương tự với những nguyên liệu có sẵn.”
“Có cả một thực đơn sao?”
Nghĩa là bát cháo này mới chỉ là bắt đầu. Khi Eden vẫn đang lúng túng tìm lời cảm ơn, Jang đặt thìa xuống trước mặt cậu.
“Nếu thấy hợp khẩu vị thì cậu ăn nhiều vào nhé.”
“…Cảm ơn, Jang. Tôi sẽ ăn thật ngon.”
Eden nhẹ nhàng cầm chiếc thìa soup bằng ngón áp út và ngón út, múc một nửa thìa cháo đang tỏa khói nghi ngút và đưa lên miệng. Hương vị xa lạ, khác thường, tràn ngập khoang miệng.
"Cậu thấy sao?"
Jang hỏi với vẻ hơi hồi hộp. Eden nuốt cháo, cảm nhận mùi nấm truffle đậm đà. Dù không quen, món ăn vẫn rất ngon, mang lại cảm giác gần gũi như cháo gạo quen thuộc.
"Ngon quá đi."
"Vậy thì tốt quá rồi."
Nhận được câu trả lời mong đợi, Jang mỉm cười mãn nguyện rồi rời khỏi phòng ăn. Trong khi Eden tập trung vào món cháo, Tristan và Lowell trao đổi công việc như thể cậu không có mặt. Eden cẩn thận không để rơi thìa, lặng lẽ ăn hết phần của mình.
Các món tiếp theo trong thực đơn lần lượt được mang ra, bao gồm cả sườn bò hầm đựng trong tô lớn. Từ khi đến London, Eden rất ít ăn món Hàn Quốc, nhưng vì sự chu đáo của Jang, cậu không nỡ để lại dù chỉ một chút. Mỗi lần món mới được mang lên, Eden không ngừng nói lời cảm ơn, đến mức Jang sau cùng chỉ xua tay, ra hiệu rằng không cần thiết.
Bận rộn với việc ăn hết món ăn, Eden gần như quên mất sự hiện diện của những người khác. Tristan và Lowell cũng phớt lờ cậu, tiếp tục trò chuyện riêng. Đến món tráng miệng, một loại kem sorbet hồng sấy khô, cuối cùng cũng ăn hết rồi, Eden ngồi tựa vào ghế, cảm giác như bụng mình sắp nổ tung.
Tiếng Lowell kéo ghế vang lên bên kia bàn:
"Vậy hẹn mai gặp lại, giám đốc. Eden, chúc cậu ngủ ngon nhé."
Jang cũng không còn trong phòng sau khi dọn xong món tráng miệng, có lẽ đã quay lại bếp. Eden nghĩ liệu có nên xuống tầng một để cảm ơn Jang thêm lần nữa, thì giọng nói trầm ổn vang lên phía trên:
"Eden."
"...Vâng?"
Eden giật mình ngẩng lên. Tristan đang đứng gần, một tay đặt hờ lên lưng ghế, đôi mắt xám lạnh lẽo nhìn thẳng vào cậu từ khoảng cách gần.
Đôi mắt anh dài, đẹp, với hàng mi rậm. Chúng mang vẻ u ám, tựa như mặt nước sâu thẳm không chạm tới ánh sáng mặt trời.
"Tôi có thứ muốn cho cậu xem," Tristan cất lời, đôi mắt vẫn không rời khỏi Eden. "Theo tôi một lát nhé?"
Đối mặt với vẻ nghiêm trang và đường nét thanh thoát của Tristan, lời từ chối như nghẹn lại trong cổ họng Eden. Cậu cụp mắt, né tránh ánh nhìn và khẽ gật đầu.
Tristan mở cửa phòng làm việc và quay lại nhìn Eden:
"Vào đi."
Khi ánh sáng trắng từ đèn trần hiện đại bừng lên, Eden ngẩng đầu, đưa mắt nhìn xung quanh. Đây không phải lần đầu cậu vào căn phòng này, nhưng lần trước, tâm trí Eden bị ám ảnh bởi ngón tay út đau nhức, nên không có cơ hội quan sát kỹ.
"Cậu ngồi đó đi." Tristan chỉ tay về phía chiếc ghế bên kia bàn.
Căn phòng gợi nhớ đến một văn phòng hiện đại ở trung tâm London. Ngoài chiếc bàn làm việc lớn và một chiếc bàn khác nhỏ hơn, căn phòng còn có một bộ sofa quanh chiếc bàn cà phê. Eden định ngồi xuống sofa, nhưng Tristan bảo cậu chuyển sang ghế bên chiếc bàn lớn, nơi anh ngồi phía đối diện.
Tristan bật đèn bàn, ánh sáng tập trung thành một vệt sáng trên mặt bàn gỗ như trong phòng thẩm vấn.
"Giả sử nếu câu Eden gặp tôi ở văn phòng tại London, có lẽ mọi thứ cũng sẽ diễn ra như thế này." Tristan nói với giọng nhẹ nhàng.
"Tôi sẽ từ chối yêu cầu của cậu ngay lập tức, không chút đắn đo. Hoặc, biết đâu tôi và cậu còn chẳng cần gặp nhau. Cậu sẽ nói mọi việc với thư ký của tôi, và quyết định của tôi cũng sẽ được chuyển lại theo cách đó."
Eden im lặng, không hiểu Tristan đang muốn ám chỉ điều gì. Tristan thò tay xuống ngăn bàn, mở rồi đóng lại. Anh lấy ra một chiếc móc chìa khóa mà Eden ngay lập tức nhận ra.
"Ồ..."
Chiếc móc bằng nhựa trong suốt giờ đã ngả vàng, Eden vốn chỉ giữ theo thói quen, nhưng khi thấy nó trên bàn gỗ, cậu lại có cảm giác tim mình như rơi xuống. Bề mặt của chiếc móc đầy những vết xước trắng, mép nhựa lởm chởm dấu răng của Ulysses, chú chó của Tristan.
Những ký ức về ngày mua chiếc móc chìa khóa chợt ùa về. Đó là khi Eden vừa đến London du học, sống trong một căn hộ chung với ba người khác. Chủ nhà đã nhấn mạnh nhiều lần rằng nếu mất chìa khóa, cậu sẽ phải trả phí thay ổ khóa. Một ngày nọ, Eden chọn bừa một chiếc móc khóa rẻ tiền khi lang thang qua các cửa hàng trong thành phố xa lạ.
"Những vật liệu nhựa như thế này rất khó để phục hồi nguyên trạng."
Tristan điềm tĩnh giải thích.
"Tôi có thể tìm cách làm lại một chiếc tương tự, nhưng chắc chắn sẽ không giống hệt."
"Không sao đâu. Cảm ơn vì anh đã quan tâm."
Eden kéo chiếc móc khóa lại gần, ánh mắt rơi vào những dấu vết đã mờ.
"Những chiếc chìa khóa từng móc ở đây thì sao..."
Eden hỏi, nhưng chưa nói hết câu, Tristan đã đặt lên bàn hai chiếc chìa khóa bạc và một chiếc móc khóa mới.
Nó có thiết kế tinh tế hơn, với một khung viền bạc ôm lấy miếng gỗ đen hình vuông. Bề mặt gỗ bóng mượt, được trang trí bằng một đường cong gợn sóng chạy chéo, tạo hình như nắp của một chiếc đại dương cầm. Eden không thể rời mắt khỏi chúng.
"Vì không muốn quá nổi bật, tôi đã yêu cầu thiết kế sao cho thật đơn giản." Tristan Locke nhẹ nhàng nói.
"Chất liệu là bạch kim và gỗ mun. Cậu biết rồi đấy... gỗ mun là loại gôc được sử dụng để chế tác ra các phím đen trên đàn piano. Tôi không yêu cầu tác giả khắc tên lên, nhưng đây là tác phẩm của một nghệ nhân khá nổi tiếng. Nếu cậu không phiền, hãy dùng nó thay thế cho cái bị hỏng."
"Tại sao...?" Eden buột miệng trước khi kịp dừng lại.
"Tại sao anh lại làm đến mức này?"
"Tại sao ư?" Tristan nhắc lại, như thể ngạc nhiên trước câu hỏi.
"Chẳng phải việc chủ nhà chịu trách nhiệm với đồ vật bị hỏng bởi thú cưng của mình là điều hiển nhiên sao?"
"Nhưng đây là một sự bồi thường quá mức. Cái móc chìa khóa đó tôi mua chỉ với 1 hoặc 2 bảng Anh thôi."
"Eden," Tristan đáp với vẻ hơi khó chịu.
"Đối với tôi, 1 bảng hay 1.000 bảng cũng chẳng khác nhau mấy đâu. Cậu biết điều đó mà."
"Nhưng mà—"
Tristan khẽ thở dài, đứng dậy.
"Thật phiền phức. Tôi chẳng biết dùng nó vào đâu, nên cứ nhận đi."
Lớp bạch kim lạnh lẽo và nặng trĩu chạm vào mu bàn tay Eden. Cậu cúi xuống nhìn chiếc móc chìa khóa mới. Nó quá sang trọng, không hề hợp với chiếc chìa khóa của căn hộ nhỏ mà cậu đang ở. Đó cũng là một món quà kỳ lạ đến từ người đã từng khiến cậu phải từ bỏ piano.
"...Cảm ơn anh." Eden cuối cùng cũng nhớ ra phép lịch sự và nói nhỏ.
Tristan, lúc này đang dựa vào cửa sổ, thay vì trả lời, lại nói điều gì đó khác:
"Cậu biết không? Người ta bảo rằng Name (tên định mệnh) có thể hình thành giữa hai người chỉ trong một lần chạm nhau, dù chỉ trong thoáng chốc."
"...Vâng."
"Chắc khi cậu còn là sinh viên nhận học bổng của quỹ, chúng ta đã gặp nhau."
Tristan vẫn hướng mắt ra ngoài, nhìn khu rừng bên ngoài cửa sổ. Eden, từ phía sau, ngắm gương mặt nghiêng của anh, trả lời:
"Tôi cũng không nhớ rõ, nhưng có lẽ là vậy."
"Tôi nhớ đã xem cậu biểu diễn trên sân khấu," Tristan như tự lẩm bẩm.
Eden bất giác hồi tưởng về khoảng thời gian khi mình vừa tới London, lúc còn là một chàng trai 20 tuổi. Quỹ từ thiện của nhà Locke đã trả phần lớn học phí, cung cấp chỗ ăn ở, và cho phép cậu tập trung hoàn toàn vào việc học tập và luyện tập.
Hình ảnh Tristan Locke trong ký ức của Eden là một người đàn ông mặc vest, ngồi ở ghế VIP giữa khán phòng. Một nhà bảo trợ khắt khe, với cái nhìn mà chẳng một vị giám khảo nào sánh được, và là người thuộc về một thế giới xa vời mà Eden không dám chạm tới.
Trong những năm đại học ấy, Eden từng ngưỡng mộ và sợ hãi người đàn ông này, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như hiện tại.
"Hồi đó và cả bây giờ... tôi thật sự cảm ơn ngài." Eden không nhận ra mình vừa nói thành tiếng.
Tristan im lặng một lúc trước khi bật cười nhẹ, âm thanh như hơi thở thoát ra.
"Thời điểm đó, tôi đầu tư vào tài năng và tiềm năng của cậu với tầm nhìn dài hạn. Cậu không cần phải cảm ơn vì điều đó."
"Vậy thì, tôi sẽ chỉ cảm ơn ngài vì bây giờ thôi." Eden không thể xác định lời mình nói là đùa hay thật.
Tristan đứng thẳng người, rời khỏi vị trí tựa vào khung cửa sổ.
"Tôi sẽ lên trước. Gặp lại cậu sau khi tắm nhé.."
"Vâng."
Tristan rời khỏi phòng làm việc mà không ngoái đầu lại. Eden ngồi yên, dõi theo dáng người cao lớn của anh khuất dần sau cánh cửa hé mở, lắng nghe tiếng bước chân biến mất.
Trong tay Eden, chiếc móc chìa khóa vẫn còn hơi ấm từ bàn tay mình. Cậu chăm chú nhìn lớp gỗ mun bóng mịn, ánh sáng hắt lên bề mặt ấy như gợi nhắc điều gì xa xăm. Những ngón tay run rẩy nhẹ nhàng siết lấy món đồ, cảm nhận đường cong tinh tế giống như nắp một chiếc grand piano và những góc cạnh sắc nét cắt vào lòng bàn tay cậu.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo