[NOVEL] Ebony Castle Chap 24

"Trong bóng tối thế này, việc định hướng hơi khó nhỉ."

Giọng nói của Tristan vang lên trầm thấp.

Eden nhắm chặt mắt. Sự căng thẳng khiến cậu không thể hít thở đều. Thứ đó liên tục cọ sát, gợi lên trong cậu một nỗi sợ mơ hồ.

Bàn tay Tristan giữ chắc phần hông của cậu, và phần đầu đã tìm được vị trí chính xác. Lớp cơ bên trong cậu căng ra từng chút một khi anh bắt đầu tiến vào.

"Ư... a!"

Tristan tiến vào mạnh mẽ, lấp đầy cậu hoàn toàn, không để lại khoảng trống nào.

Cậu thở gấp, bụng cồn cào như thể vừa bị ai đó giáng một cú đấm mạnh.

"Im lặng nào."

Giọng anh giờ đây đã khàn đi. Tristan đẩy một chiếc gối xuống dưới thắt lưng cậu để điều chỉnh góc độ.

Không rút ra, anh giữ nguyên bên trong cậu, khiến cơn đau lan tỏa khắp người.

"Không rách đâu."

Giọng nói như trấn an, nhưng cũng đầy sự quyết đoán.

"Ưm, chỉ cần… một chút thôi…"

"Không phải lần nào cũng đâm tận sâu bên trong sao."

Khi Eden còn chưa kịp phản ứng, anh đã bất ngờ đẩy sâu thêm, khiến cơ thể cậu cong lên vì đau đớn. Trong một khoảnh khắc bất ngờ, cậu đưa tay định nắm lấy cánh tay anh, nhưng đầu ngón tay chỉ kịp lướt qua làn da cứng cáp rồi lại rơi xuống.

"Thay vào đó, hãy vòng tay qua cổ tôi đi."

Giọng nói anh trầm thấp, hòa lẫn hơi thở hổn hển.

Eden vội làm theo, với hy vọng rằng điều đó có thể khiến anh ấy nhẹ nhàng hơn. Hai cánh tay cậu vòng lên, ôm lấy cổ Tristan, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể anh truyền qua làn da.

Má cậu áp vào vai anh, cơ thể nhỏ bé hoàn toàn bị anh nâng đỡ. Nhưng ngay khi cậu ổn định, Tristan lập tức kéo ra rồi đâm thật sâu vào, mạnh mẽ hơn cả lần trước.

"Ư-!!"

"Thả lỏng thêm đi. Chỉ thế này thì chưa đủ đâu."

"Không, tôi… không thể…"

Bên trong căng ra đến mức gần như chịu không nổi. Eden siết chặt môi, cố gắng nhịn tiếng nấc nghẹn ngào. Bóng tối bao quanh cậu rung chuyển từng hồi mỗi khi anh tiến vào.

"Thật chật hẹp… nhưng cũng rất… tuyệt."

Giọng nói khàn khàn của Tristan thoáng xen chút thích thú.

Bàn tay anh đổi vị trí, giữ lấy đùi cậu và mở rộng thêm nữa. Mỗi cú thúc của anh đều sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Cảm giác áp lực nặng nề khiến Eden không thốt nên lời.

"Ưm… không…"

Khi anh đâm tới tận sâu bên trong, chạm vào một nơi nhạy cảm, cả cơ thể cậu như tê liệt. Không chịu nổi, cậu vô thức dùng hai tay đẩy mạnh vào vai anh.

"Anh Locke…!"

"Tại sao…?"

Hắn dùng sức nặng cơ thể đè chặt Eden xuống.

"Nói ra đi. Nếu đột ngột cử động như vậy, cậu sẽ bị thương đấy."

"Tôi… bên trong…"

Hơi thở gấp gáp khiến Eden không thể nói tròn câu. Cậu quên hết cả sự xấu hổ, hướng về khuôn mặt ẩn trong bóng tối mà buột miệng nói ra tất cả.

"Nếu đâm sâu thêm nữa… bên trong sẽ bị hỏng mất. Làm ơn… nhẹ hơn…"

Trong bóng tối, tiếng thở dài của Tristan vang lên rõ rệt.

"Được rồi. Nằm xuống đi."

Eden cố gắng hít thở để trấn tĩnh, nhưng không thể nào bình tĩnh lại được. Sau vài lần miễn cưỡng hít sâu, cậu bị kéo trở lại giường. Tristan nắm lấy hai mắt cá chân của cậu, gập người cậu làm đôi, rồi tiến sâu vào chỉ trong một lần nhấp.

"Ư… a…"

Eden cảm thấy mình không thể thốt ra bất kỳ lời nào nữa, chỉ cắn môi chịu đựng. Không còn chăn để vùi mặt vào, cậu bất giác thu mình lại, tựa đầu lên vai Tristan để cố chịu đựng nỗi đau. Má cậu áp vào bờ vai rắn chắc ướt đẫm mồ hôi của anh, cố gắng kìm nén tiếng rên. Khi cảm thấy sợ, cậu khẽ siết chặt cánh tay đang vòng qua cổ anh.

Bàn tay run rẩy của Eden chạm nhẹ lên bờ vai gầy, trong khi khuôn mặt ướt đẫm của cậu chôn sâu vào cổ anh. Dù cảm giác ẩm ướt này chắc hẳn không dễ chịu chút nào, Tristan vẫn không hề đẩy cậu ra.

Gần sáng, Eden tỉnh dậy vì cơn đau bụng.

Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng không gây tiếng động. Ngồi xuống sàn, cậu thở hổn hển hồi lâu trước khi nhận ra cảm giác trống rỗng trong bụng không phải là do cơn đau, mà là cơn đói đang cào xé. Đã lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận điều này, đến mức thấy nó thật lạ lẫm.

Cậu cảm giác như người đói khát lâu ngày, cả tay cũng run rẩy. Trong bóng tối, Eden mò mẫm hồi lâu mới tìm thấy chiếc áo choàng và mặc vào. Nghĩ rằng đầu bếp có thể đã dậy sớm, hoặc ít nhất cũng có thể tìm được đồ ăn thừa trong bếp, cậu quyết định thử vận may.

Vòng tay ôm lấy bụng, cố bước thật nhẹ qua giường. Nhưng vừa đến gần cửa, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía giường.

Ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường bật sáng, ánh sáng yếu ớt hé lộ dáng vẻ của người đàn ông đang ngồi thẳng trên giường.

"Cậu định đi đâu vậy?"

Tristan cất tiếng hỏi, giọng nói hoàn toàn tỉnh táo, không hề giống người vừa ngủ dậy.

"… Anh Locke."

Ánh sáng mờ nhạt hắt lên đôi mắt của Tristan, khiến chúng trông như những viên thủy tinh vô hồn. Làn da nhẵn nhụi như gốm sứ và mái tóc gọn gàng không chút xô lệch càng làm anh trông hoàn mỹ như một bức tượng.

Bị ánh nhìn sắc bén của Tristan làm chột dạ, Eden ngừng nói. Không nói một lời, người đàn ông trên giường vươn tay ra sau, bật công tắc đèn trên tường. Ánh sáng từ trần nhà rọi xuống.

"Ư…"

Ánh sáng chói lóa khiến Eden vô thức nhắm mắt lại, và khi mở ra, trước mặt cậu là Tristan thường ngày. Không hề bị lóa mắt, anh hỏi cậu bằng vẻ mặt điềm tĩnh:

"Cậu định quay lại phòng à?"

"… Tôi định xuống bếp. Tôi đói quá."

"Giữa đêm ư? Cậu không thể chờ đến sáng được sao?"

Tristan hỏi, giọng chỉ mang chút tò mò nhẹ. Eden thành thật đáp:

"Tôi không chịu nổi nữa."

Anh nhìn cậu hồi lâu rồi chỉ vào nút gọi trên tường.

"Vậy để tôi gọi đầu bếp dậy. Ông ấy sẽ làm gì đó ngay thôi."

"Không cần đâu. Không sao mà."

Eden vội vàng ngăn anh lại. Tristan dừng tay, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu. Eden nuốt khan, nghĩ rằng với Tristan, việc gọi đầu bếp đang ngủ dậy để nấu ăn chẳng phải điều gì to tát.

"Anh cứ nghỉ ngơi đi. Tôi tự tìm đồ ăn được rồi."

Cậu lặp lại, nhưng Tristan vẫn nhìn chằm chằm rồi đáp:

"Để một vị khách phải tự lo bữa ăn là điều không nên với tư cách chủ nhà đâu."

"Và tự tiện lục lọi bếp của chủ nhà cũng không phải điều mà một vị khách nên làm."

Lời trách móc ẩn chứa dưới lớp vỏ ngôn từ mềm mại khiến Eden lập tức xin lỗi:

"Tôi xin lỗi."

"Vậy cùng xuống dưới nhé. Chúng ta sẽ ăn bữa sáng sớm hơn chút với nhau."

Anh đứng dậy, khoác chiếc áo choàng trắng qua đôi vai rộng, chỉnh lại cho gọn gàng, rồi buộc dây áo một cách hoàn hảo. Sau đó, anh ngồi ở mép giường, nhìn Eden với ánh mắt thư thả.

"Chắc là đói lắm rồi. Nhìn cậu kìa, định đi ăn mà chẳng mặc đủ quần áo."

"Ơ?"

Dưới ánh đèn sáng, Eden mới nhận ra chiếc áo choàng cậu khoác vội trong bóng tối đang mở tung, dây buộc thì lỏng lẻo. Tristan nhìn thẳng vào phần cổ áo trễ sâu của cậu khiến cậu vội vàng kéo chặt lại.

"Lại đây nào."

Tristan nhìn cậu từ mép giường, giọng nói đầy vẻ dịu dàng và kiên nhẫn.

"… Cảm ơn anh."

Eden dừng lại trước mặt Tristan, người đang ngồi dạng chân trên giường. Anh nhẹ nhàng cầm hai sợi dây áo choàng và kéo Eden lại gần hơn, khiến mũi chân cậu chạm vào chân giường.

"…Ah."

"Đứng yên nào."

Những ngón tay thanh thoát của anh len lỏi qua nút thắt lỏng lẻo mà Eden vội vàng buộc. Đôi mắt cụp xuống chăm chú, mái tóc mềm mại rủ xuống trán như chạm vào không gian giữa họ.

"Cậu sẽ không bao giờ làm thủy thủ giỏi được đâu." 

Tristan lẩm bẩm, kéo nhẹ để sợi dây tuột ra hai bên. Những ngón tay trắng ngần như vô tình lướt qua làn da trần lộ ra dưới lớp áo choàng.

"Ư..."

"Nếu thấy chặt quá, hãy nói tôi biết."

Anh đan dây lại một cách khéo léo, nhẹ nhàng siết chặt vòng eo của Eden, sau đó buộc nút gọn gàng. Đôi tay thoăn thoắt hoàn thành bằng một chiếc nơ nhỏ xinh, khiến Eden không thể đoán được liệu anh đang trêu đùa hay nghiêm túc.

"Xong rồi, chúng ta xuống nhà thôi."

Tristan đứng dậy, và với chiều cao của mình, anh khiến tầm mắt của Eden bất ngờ thay đổi, buộc cậu phải lùi lại một bước. Theo sau bóng lưng rộng lớn của Tristan xuống cầu thang, Eden chợt nghĩ: Nếu lén vào bếp lục đồ ăn là hành động của một vị khách tồi, thì việc đánh thức chủ nhà giữa đêm có phải là hành động của một vị khách tốt không?

Dẫu vậy, cơn đói cồn cào trong bụng đã lấn át cảm giác tội lỗi của cậu. Có lẽ việc để Tristan đi cùng còn khiến cậu cảm thấy an tâm hơn việc tự mình lén lút.

Khi băng qua sảnh chính, một âm thanh nhỏ cất lên từ bụng Eden, nhưng may mắn thay Tristan chỉ khựng lại chốc lát và không tỏ ra chú ý.


Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo


 

Bình Luận (59)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.