Căn biệt thự vào buổi sớm thật lạnh lẽo và tĩnh mịch. Qua khung cửa sổ, khu vườn vẫn chìm trong màn đen của bóng tối. Khi Tristan bật đèn bếp sáng lên, Eden mới nhận ra đồng hồ treo tường chỉ gần sáu giờ sáng. Không ngờ buổi sáng đã đến gần hơn cậu tưởng.
Tristan đứng giữa căn bếp sáng loáng, đặt tay lên quầy bếp như một vị khách lạ đang tham quan. Hình ảnh người đàn ông quý tộc, chỉnh chu giữa những thiết bị hiện đại khiến không gian có chút kỳ lạ, giống như một bức ảnh ghép không tự nhiên.
"Chúng ta hâm nóng đồ ăn thừa nhé?" Tristan quay lại hỏi.
"Vâng."
"Vậy tôi sẽ mở tủ lạnh của Jang."
Anh mỉm cười nhẹ, biểu cảm tinh nghịch bất chợt hiện lên trên khuôn mặt, khiến Eden thoáng sững sờ. Tristan kéo cửa tủ lạnh, ánh sáng từ bên trong soi rõ những hộp thức ăn được xếp ngay ngắn. Anh đưa mắt nhìn quanh như đang khám phá kho báu của người khác.
"Cậu muốn ăn món gì đặc biệt không?"
"Món gì cũng được ạ..."
Với cơn đói hiện tại, Eden cảm thấy ngay cả xiên gà bán dưới căn hộ nhỏ ở London cũng ngon tuyệt. Tristan lôi ra một hộp, mở nắp, rồi nói với giọng nửa đùa nửa thật:
"Tôi cũng không biết đây là món gì."
Sau khi ngửi thử, anh nhún vai, thêm vào:
"Có lẽ phải nấu mới ăn được."
"Không có thực phẩm ăn liền sao ạ?" Eden rụt rè hỏi.
"Thực phẩm ăn liền?"
Tristan nhắc lại với vẻ mặt thoáng chau mày. Anh bắt đầu kiểm tra tủ bếp, và cuối cùng tìm thấy một góc khuất chứa vài món quen thuộc với Eden như mì ly, đồ ăn nhanh đóng gói.
Tristan cầm một hộp mì ly lên như thể đang xử lý một thứ gì đó đáng nghi ngờ, rồi chuẩn bị nước sôi. Sau khi cẩn thận bật máy đun và đặt hẹn giờ ba phút, anh tháo vỏ gói gia vị và đưa chiếc nĩa nhựa nhỏ cho Eden.
Eden húp sợi mì đầu tiên, vị mặn ngọt đậm đà kích thích vị giác như một cơn bão, khiến cậu không thể cưỡng lại được. Cậu chỉ tập trung ăn, cho đến khi đã ăn được một nửa, mới nhận ra Tristan đang ngồi đối diện, chống cằm quan sát cậu.
"Anh không ăn sao ạ?" Eden ngước lên hỏi, cảm giác hơi ngại ngùng.
"Tôi không đói lắm. Cậu cứ ăn đi, đừng bận tâm."
Khuôn mặt của Tristan dưới ánh đèn trắng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Phía sau anh, qua cửa sổ, bầu trời đen dần pha lẫn sắc xanh đậm, báo hiệu bình minh sắp tới. Cả căn biệt thự và khu rừng phía xa dường như cũng đang chờ tỉnh giấc.
Không gian, thời gian, và con người trước mắt đều mang nét gì đó không thực. Trong lúc Eden chậm rãi đưa chiếc nĩa lên miệng, Tristan Locke khẽ cất lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu.
"Chuyện này cũng là vì tên của tôi."
"..."
"Nếu tôi biến mất, cậu sẽ chẳng ăn nổi một bữa cơm nữa, phải không?"
Lời nói của anh rơi xuống nhẹ nhàng nhưng lại khiến lồng ngực Eden nặng trĩu như chìm sâu. Cậu định mở miệng đáp lại, thì bỗng nhiên, cánh cửa bếp bật mở với tiếng động lớn.
"Cái đèn... Sao lại sáng thế này? Ngài Locke! ...Và cả cậu Eden?"
Jang xuất hiện trên ngưỡng cửa, khuôn mặt vẫn còn phảng phất sự ngái ngủ. Anh đảo mắt nhìn qua chiếc bàn bếp, nơi Tristan và Eden ngồi đối diện nhau, rồi dừng lại ở tô mì ly trước mặt Eden. Gương mặt anh nhanh chóng nhăn lại khó chịu.
"Cậu đói thì sao không gọi tôi dậy? Còn ăn cái thứ này nữa hả, Eden!"
"Không sao đâu. Anh Locke đã giúp tôi mà."
"Giúp? Giúp cậu ăn mì ly? Tủ lạnh vẫn còn cháo hôm qua mà!"
"...À..."
Eden nhớ đến món cháo ăn dở tối qua, và bất chợt cảm thấy thèm món đó hơn cả.
"Nếu không tìm thấy thì sao cậu không nói chứ! Để tôi hâm lại, cậu dẹp ngay cái tô mì đó đi!"
"…Cảm ơn Jang."
Jang lách qua Tristan, nhanh chóng mở tủ lạnh và lấy ra hộp cháo. Anh vuốt qua mái tóc rối bời, lôi từ tủ bếp ra chiếc nồi rồi đặt lên bếp ga. Chỉ đến khi xoay người lại, có vẻ như anh mới nhớ tới sự hiện diện của ông chủ mình.
"Ngài Locke, ngài có muốn dùng gì không? Để tôi chuẩn bị bữa sáng sớm cho ngài nhé?"
"Không cần đâu."
Tristan rời khỏi ghế, cơ thể cao lớn lướt qua ánh nhìn của Eden. Khi đứng tại ngưỡng cửa bếp, anh quay lại một lần nữa.
"Đừng ép mình ăn quá nhiều chỉ vì đói. Cẩn thận kẻo lại đau bụng."
"…Vâng."
"Jang, phần còn lại nhờ cậu nhé."
Bóng dáng trắng muốt của anh khuất dần trong ánh sáng nhạt của bình minh. Jang, vẫn còn ngái ngủ, chỉ lầm bầm gì đó rồi bật lớn ngọn lửa trên bếp ga.
"Chờ một chút thôi, cháo sẽ nóng ngay mà."
"Vâng."
Eden khẽ khuấy tô mì ly đã nguội, rồi đẩy nó ra xa. Chiếc ghế đối diện, nơi Tristan ngồi lúc nãy, giờ trống trơn, để lộ khung cửa sổ lớn với ánh sáng ban mai len lỏi. Bên ngoài cửa sổ, một bầu trời vuông vức của buổi bình minh đang dần sáng lên.
Ánh nắng giữa trưa làm bộ lông của Ulysses nhuốm màu vàng nhạt ấm áp. Chú chó nằm dài cạnh đài phun nước, ngoan ngoãn nhận lấy những vuốt ve từ tay Eden. Bỗng nhiên, đôi tai nó vểnh lên. Một cái bóng nhỏ vụt qua, là tiếng chim kêu từ xa vọng lại.
"...Trông giống thiên nga nhỉ."
Ánh sáng làm mờ tầm mắt, nhưng Eden vẫn nhận ra đôi cánh trắng to lớn và cổ dài kiêu hãnh của chú chim. Đôi cánh dang rộng ấy dường như đủ mạnh để nâng cả một cơ thể người. Khi bóng dáng thiên nga biến mất vào rìa khu rừng, Ulysses cũng ngừng sủa, quay lại đài phun nước và đi một vòng vô định.
"Eden!"
Tiếng gọi của Jang vọng ra từ cửa sổ bếp mở.
"Qua đây chút đi!"
"Vâng!"
Jang, với đôi găng tay lò nướng, đưa ra một chiếc đĩa nhỏ trắng muốt.
"Bánh mới ra lò đây, cậu muốn thử không?"
"Có ạ!"
Hơi ấm từ lò nướng tỏa ra kèm theo mùi thơm dịu ngọt. Eden cầm lấy chiếc dĩa, chạm vào miếng bánh nhỏ xíu đặt trên đĩa. Lớp bánh ấm áp, còn bốc khói, khiến cậu bất giác mỉm cười.
"Trong bánh có cà rốt và bí đỏ."
Jang vừa nói, vừa nhìn Eden ăn với ánh mắt thích thú.
"Đây là một biến thể kiểu Pháp của bánh cà rốt đấy."
"Ngon quá đi."
"Đúng chứ? Cà rốt trong này lấy từ vườn nhà đấy."
Eden ăn liên tiếp ba miếng nhỏ mềm mịn, rồi nhận lấy chiếc cốc sữa Jang đưa. Dù mới ăn trưa cách đây vài giờ, việc ra ngoài trời khiến cậu cảm thấy như bụng mình lại trống rỗng. Cơn đói dữ dội hôm qua đến mức kéo cả Tristan ra khỏi giường vẫn còn hằn trong trí nhớ. Nhưng hôm nay, không đến mức ấy nữa.
"Ở ngoài trời có lạnh không?"
Jang hỏi trong lúc cắt thêm bánh cho Eden.
"Cạu đừng chiều chuộng con chó con ấy quá. Vào trong nhà rồi ăn tiếp nhé."
"Vâng, tôi cũng đang định vào đây."
Mặc dù đã mặc rất ấm, Eden vẫn cảm thấy hơi lạnh. Sau khi vuốt ve Ulysses một lần nữa ở cạnh đài phun nước và ngắm cái đuôi rung rinh của nó, cậu bước vào biệt thự. Đổi sang dép đi trong nhà đã để ở bên trong cổng vườn, cậu đi về phía bếp. Jang đã chuẩn bị sẵn đĩa bánh mì được lấp đầy lại và ly sứ trên quầy.
"Tối nay cậu cũng sẽ ăn cùng ngài Locke, đúng không?"
Jang tháo găng tay lò nướng ra và treo lên rồi hỏi.
"Tôi thì không phiền đâu."
"Vậy cùng ăn nhé. Bây giờ đâu cần ăn nhẹ bằng súp nữa, không có lý do gì phải ăn riêng cả."
Bên trong bếp ấm áp nhờ hơi nóng từ lò nướng. Có vẻ Jang đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, vì trên bếp ga đã có một cái nồi to đùng đang sôi.
"Người bình thường như cậu Eden ăn xong rồi đưa ra nhận xét chân thành, điều đó rất hữu ích với tôi đấy. Ngài Locke thì quá sành ăn, tôi cần một người với khẩu vị bình thường hơn, đúng là may quá."
"Vẫn còn Lowell và Hazel mà."
"Đừng nhắc nữa. Hai người đó đưa cái gì cũng chỉ ăn không nói một lời, trông như robot vậy."
Qua cửa sổ, Ulysses đang chạy nhảy khắp vườn đầy phấn khích.
"Chỉ nghĩ đến việc Name có thể ảnh hưởng cả hệ tiêu hóa, thật kinh khủng," Jang nói, lắc đầu khi đã dọn dẹp xong lò nướng và ngồi xuống phía bên kia quầy.
"Dù sao cũng may là giờ đã được điều trị. Cậu ăn thêm đi, uống thêm sữa nữa. Nếu sau này muốn ăn gì thì cứ nói ngay nhé."
Jang rót sữa vào ly cho Eden. Dù Eden ăn đủ ba bữa và còn ăn vặt nhiều lần trong ngày, Jang dường như không hề có ý định trách cậu.
Hazel bước vào bếp, nghe được đoạn cuối cuộc trò chuyện và lên tiếng:
"Cuối cùng anh cũng có bạn rồi, Jang."
"Sao nói nghe buồn vậy."
"Dọn khay trà đi. Tôi phải mang lên cho giám đốc."
"Ồ, đã đến giờ rồi sao."
Jang rời ghế, mở tủ và bắt đầu chuẩn bị. Trong lúc anh ấy đun nước và pha trà, Hazel đứng bên cạnh trong bộ đồng phục.
Eden do dự một lúc trước khi lên tiếng với cô.
"Cô Hazel."
"Vâng?"
"Hôm qua… có vẻ tôi đã tự ý đụng vào đồ đạc. Tôi xin lỗi."
"Đồ đạc nào cơ?"
Eden chỉ ánh mắt về phía tủ đựng mì rồi đáp:
"Mì Goreng."
"À."
Hazel chớp mắt. Biểu cảm hơi xáo trộn của cô nhanh chóng trở lại bình thường.
"Tôi có nghe Jang nói cậu đã ăn. Không sao đâu, chỉ là mỳ ăn liền thôi mà."
"Nhưng tôi vẫn thấy áy náy."
"Giám Đốc đã dặn rằng bất cứ khi nào Eden muốn ăn gì, hãy phục vụ ngay lập tức. Vậy nên nếu sau này cậu muốn ăn thêm thì cứ tự nhiên nhé."
"Những món đó tôi về London mới ăn lại."
Jang xen vào, đặt khay trà bạc lên quầy.
"Nếu đói, cứ đánh thức tôi. Dù là nửa đêm, tôi cũng sẽ làm cho cậu."
Trên khay trà có ấm trà phủ khăn giữ nhiệt, tách trà hoa văn tinh xảo và đĩa cùng họa tiết, trên đó có bánh cà rốt vừa ăn và vài chiếc sandwich được cắt gọn gàng. Hazel chuẩn bị bưng khay lên nhưng dừng lại. Ánh mắt cô quay về phía Eden.
"Nếu cậu thực sự thấy áy náy, vậy hãy giúp tôi một việc."
"Được thôi, bất cứ việc gì."
Hazel chỉ vào khay trà và nói:
"Cậu mang khay này lên cho giám đốc được không? Hiện giờ anh ấy đang ở thư viện."
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo