Trước khi kịp hỏi lại, cửa chính biệt thự đã mở. Hazel, có lẽ đã nhìn thấy họ qua cửa sổ, bước ra đón. Trong khi Ulysses bị mắng vì làm bẩn người với đất cát, Tristan và Eden cũng lên đến bậc thềm.
"Chào mừng ngài về." Hazel nói, vừa lau chùi Ulysses vừa liếc nhìn lên. "Chuyến dạo chơi của ngài và cậu Eden ổn chứ? Tôi đã bật máy sưởi trong phòng ăn rồi."
"À, cảm ơn."
Hơi ấm bên trong biệt thự như xoa dịu cơ thể lạnh buốt của Eden. Cậu lau sạch tuyết trên người, cởi giày và ngước lên nhìn Tristan, lòng lưỡng lự, không biết nên nói gì.
"Tôi… tôi sẽ vào trong trước."
Eden định ghé qua bếp để pha một tách trà ấm, rồi sau đó vào phòng luyện tập. Một phần trong anh mong muốn Tristan sẽ đi cùng hoặc ghé qua vào buổi chiều, nhưng dù không, anh cũng đành chấp nhận.
"Ừm."
Tristan, với biểu cảm hơi khó xử, vòng qua Ulysses và bước vào sảnh chính. Tay anh, đã tháo găng, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Eden.
"Trước khi luyện tập, sao cậu không lên tầng ba trước nhỉ?"
"…Tầng ba ạ?"
"Nếu tay cậu linh hoạt hơn, việc luyện tập cũng sẽ dễ dàng hơn."
Không kịp hiểu ý nghĩa của câu nói, Eden đã bị dẫn lên bậc thang đầu tiên. Ulysses bị Hazel giữ lại, chỉ có thể sủa khẽ. Eden vô thức cố gắng cử động tay, nhưng bàn tay của Tristan đã siết chặt hơn, khiến anh phải ngước lên nhìn.
Ánh mắt của Tristan… không giống như bình thường. Chỉ một cái nhìn đó thôi đã khiến Eden hiểu rõ tình hình. Nhịp đập nơi cổ tay anh như muốn vỡ tung.
"Anh Lock… còn chưa ăn trưa mà…" Lưỡi cậu líu lại, giọng trở nên lắp bắp. "Hơn nữa, hôm nay đâu phải ngày cuối tháng…”
Tristan không thèm đáp lại. Anh chỉ siết chặt hơn và kéo Eden lên từng bậc thang, bất chấp sự phản kháng yếu ớt từ phía anh. Edena ngoảnh lại nhìn tầng một, nơi Hazel vẫn đang đứng ngơ ngác, trước khi bị lôi đi, không còn đường thoát.
Khi cửa phòng tắm mở ra, Eden đang nằm bất an ở mép giường, cách xa cửa nhất có thể. Tristan bước vào, dừng lại nơi ngưỡng cửa và nhìn thấy Eden. Anh nhướng mày hỏi với vẻ thắc mắc.
"Sao cậu lại ở đó?"
Eden định nhanh chóng ngồi dậy, nhưng lại dừng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Ánh sáng từ phòng tắm tràn qua như sóng, đổ vào bóng tối nhân tạo của căn phòng nhờ tấm rèm kéo kín. Tristan đứng giữa khung sáng đó, làn hơi nước trắng mờ bao quanh cơ thể anh.
Thân hình mượt mà, rắn rỏi của anh được phủ bởi lớp hơi nước mỏng, mái tóc ướt nhỏ từng giọt nước lấp lánh. Khuôn mặt thanh tú của anh, ánh mắt ẩm ướt, như được hòa quyện giữa ánh sáng và nước. Biểu cảm của Tristan trở lại bình thản, tiết chế như thường lệ, khiến Eden thở phào nhẹ nhõm. Anh khẽ nhích vào trong giường, lòng tự nhủ ít nhất Tristan đã lấy lại lý trí.
"Điện thoại của anh Lock có cuộc gọi từ thư ký." Eden lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Thật sao?" Tristan đáp lại, giọng không chút bận tâm, tay nhẹ nhàng lau khô tóc bằng chiếc khăn.
"Vâng. Tôi không nghe máy, nhưng có lẽ là hỏi về bữa trưa của anh."
Eden nghĩ rằng Tristan sẽ rủ anh xuống ăn trưa, hoặc ít nhất là ra hiệu cho cậu chuẩn bị rời khỏi giường. Cậu khẽ nhích người, tay kéo chặt chiếc áo choàng tắm đang mặc. Nhưng Tristan, sau khi nhẹ nhàng thả chiếc khăn vào giỏ, đóng cửa phòng tắm lại, làm căn phòng tối hẳn.
"Cậu đã đóng rèm rồi à?" Anh nhìn qua khung cửa sổ bị rèm che kín, hỏi.
"Vâng, vì bên ngoài sáng quá."
Ánh sáng từ khe rèm vẫn rọi vào, phủ lên căn phòng một sắc vàng yên tĩnh như giấc ngủ trưa. Ngồi trên giường vào giữa ban ngày như thế này khiến Eden cảm thấy kỳ lạ.
"Sáng quá?" Tristan lặp lại, khẽ cười và nheo mắt nhìn cậu.
"Cậu luôn bảo thủ đến ngạc nhiên. Nhất định phải tối mới làm tình được sao?"
"…"
Eden muốn phản bác rằng đó là lẽ thường tình, nhưng nhìn vào nụ cười của Tristan, anh không thể thốt ra lời nào. Tristan khẽ thở dài, quay lưng lại, ngồi xuống mép giường, rồi dần di chuyển vào trong. Mùi nước ấm từ cơ thể anh lan tỏa, hòa quyện cùng hương gỗ khô từ dầu tắm, tạo nên một hỗn hợp phức tạp và hơi nồng. Tristan từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai người, trong khi ánh mắt anh trượt dọc từ bàn tay, mu bàn tay, lên cánh tay của Eden.
Khi ngón tay của Tristan chạm nhẹ vào mép chăn Eden đang nắm, cậu khẽ rùng mình.
"A!"
Trong chớp mắt, Eden bị kéo ra khỏi tấm chăn. Cằm anh bị giữ chặt trong bàn tay mạnh mẽ, và đôi môi bị phủ kín bởi một nụ hôn đầy mãnh liệt.
"Ưh, ư..."
Đầu của Eden va mạnh vào đầu giường. Trong khoảnh khắc, cậu nắm lấy vai của Tristan như thể định đẩy ra, nhưng khi chạm vào cơ bắp nóng bỏng và cứng rắn, cậu lập tức rút tay lại. Trong đôi mắt của người đàn ông mà cậu thoáng thấy, một ham muốn dữ dội lại bùng lên. Đó là ánh mắt của một con thú không biết nói.
Eden chìm trong cơn hoảng loạn mơ màng, tự hỏi tại sao lại xảy ra như vậy. Chỉ mới một lúc trước, không khí không phải như thế này.
"Á... "
Một bàn tay lớn xuất hiện sau gáy nơi đầu cậu vừa va vào giường. Bàn tay nắm lấy cổ và đầu cậu, lưỡi của anh ta đã tiến vào trong miệng Eden một cách thô bạo.
"Ha, a..."
Cột sống cậu run rẩy. Cậu không thể lấy lại tinh thần như thể toàn thân đang bị nuốt chửng. Eden cố gắng nói mỗi khi môi cậu rời ra, nhưng lời nói đều bị ngắt quãng bởi chiếc lưỡi nóng bỏng đang khuấy đảo trong khoang miệng của cậu.
"Tại sao vậy?"
Cuối cùng Tristian cũng mở miệng hỏi. Eden mở mắt ra và thấy Tristan đang ném cái gì đó ra khỏi giường. Khi nhìn kỹ, đó là chiếc áo choàng mà cậu đang mặc.
"Có điều gì muốn nói không?"
“Ah, Ơ...!”
Bịch, bàn tay cứng rắn nắm chặt một bên mông cậu. Khi phần thịt mềm mại bị nắm trong tay, anh ta thở ra một hơi thấp như thể đang kiềm chế điều gì đó.
Tristian lật người Eden lại và đặt cậu nằm sấp trên giường. Với bàn tay lớn, anh ta xoa bóp hai bên mông của cậu như thể muốn nghiền nát chúng, sau khi nắm chặt rồi thả ra, phần thịt trắng bỗng đỏ lên, anh ta nhìn chằm chằm như thể muốn nuốt chửng. Anh ta kéo mạnh mông cậu ra và dùng ngón cái vuốt ve một cách thoải mái ở giữa. Cái lỗ từ từ mở ra rồi lại khép lại.
"A, hức..."
Eden áp trán vào đầu giường và nuốt tiếng kêu. Không khí không cho cậu thời gian để thích nghi lâu. Nỗi sợ hãi từ từ lớn lên trong cơ thể. Cậu biết mình cần phải thả lỏng, nhưng cơ thể không nghe lời.
Khi ngón tay không thể chui vào cái lỗ đang siết chặt ấy, Tristan đẩy người cậu sang một bên và ngồi dậy. Ngay lập tức, một chất lỏng lạnh và nhớt tràn đầy giữa hai mông của Eden. Đó là một hành động quen thuộc nhưng lại không hề thoải mái.
"Òng ọc."
Eden, giờ đây đã sợ hãi, nắm chặt tay Tristan. Gọi thêm vài lần nữa, người đàn ông không rời mắt khỏi giữa hai đùi, trả lời ngắn gọn:
"Vâng."
"… Từ từ thôi…"
Giọng nói của Eden run rẩy. Cậu cố gắng nuốt nước bọt và tiếp tục:
"Anh cứ im lặng mãi, tôi thấy sợ."
Lúc này, đôi mắt Tristian, vốn ánh lên màu xanh lam, chớp chớp. Eden cố gắng giữ vững cơ thể đang run rẩy và ngước nhìn Tristan.
"Có lẽ cậu có quá nhiều mong muốn rồi đấy?"
Tristan nói một cách trầm ấm, khi nhắm mắt và mở ra.
"Phải vào ban đêm mới có cảm giác muốn làm tình, và trong lúc đó, cũng cần phải trò chuyện cùng nhau."
Khác với nội dung, giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng. Người đang lặng lẽ nhìn xuống giơ tay ra và lật người Eden lại. Cậu ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn, làm theo lời Tristian.
"Giạng rộng ra, thả lỏng nữa đi."
Tristan đưa tay vào giữa hai mông, nói tiếp. Trong đôi mắt của anh vẫn còn ánh lên sự điên cuồng, như thể sẽ biến đổi nếu có điều gì không ổn. Eden chỉ im lặng, thở ra và thả lỏng cơ thể.
"Ha, thư giãn đi!"
Hai ngón tay ướt đẫm dầu bôi trơn đã mở rộng lối vào. Cảm giác như thành lỗ hậu thưa thớt đang bị kéo căng, Eden đặt cằm lên vai anh. Trong khi thở hổn hển, ngón tay đã đút sâu vào hơn. H thở của cậu trở nên khó nhọc, những ngón tay bỗng rút ra một cách thô bạo, để lại một vết thương sâu.
Căn phòng rực rỡ ánh sáng. Ngay cả khi cậu kéo rèm lại, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng không gian mỗi khi mở mắt ra vì ánh sáng từ đâu đó chiếu rọi. Mỗi lần anh thọc ngón tay vào trong, có thể thấy rõ sự chuyển động nhịp nhàng của cẳng tay vạm vỡ và sự co giật của cơ vai cùng lưng. Eden nhắm mắt lại và run rẩy.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng khám phá bên trong, mở rộng cái lỗ và xoay thật mạnh như muốn hòa trộn dịch nhờn cùng với gel nhanh nhất có thể.
“A, hức!”
Tại sao cậu lại nghĩ rằng anh ấy sẽ thông báo việc này trước chứ? Trong một khoảnh khắc, một bàn tay mạnh mẽ kéo mông cậu rộng sang hai bên, quy đầu sưng tấy dữ dội ngay lập tức đâm thật mạng vào lỗ hậu.
Khoảnh khắc dương vật đâm vào, hơi thở của Tristian phả ra mạnh mẽ lên đầu của Eden.
“A, a, đau quá-”
Tầm nhìn của cậu trở nên mờ mịt, cậu cảm thấy như không còn không khí để có thể thở. Cảm giác như một cú đánh mạnh vào bụng khiến cậu choáng váng. Tristian ôm chặt Eden trên giường, giữ lấy cậu để cậu không thể cử động.
“Anh Locke, haa-”
Tristian không đáp lại. Mỗi lần dương vật thúc mạnh vào trong, lấp đầy lỗ hậu chật hẹp, hung hãn đâm vào trong như muốn mở rộng thêm. Đó là một hành động quyết liệt và tham lam, như thể không còn gì để chần chừ. Eden từ bỏ mọi sự phản kháng khi nhìn thấy miệng người đàn ông khép chặt. Tầm nhìn của cậu trở nên choáng váng vì căng thẳng và sợ hãi.
“Khực!”
Tristian mở hộp và đổ hết gel còn lại vào giữa mông Eden. Eden mở mắt ra một lúc rồi nhanh chóng quay đi. Giữa hai chân của người đàn ông là một dương vật to lớn, sáng bóng và dài như một vũ khí hùng mạnh. Cậu gần như muốn nhảy khỏi giường và chạy trốn. Khi cậu nỗ lực nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy, người đàn ông im lặng cúi xuống, gập cơ thể Eden lại và hạ thấp người.
"Ah-."
Khi đôi môi chạm nhau, dương vật đã đâm sâu vào bên trong. Như để xoa dịu cơ thể run rẩy vì cú sốc, chiếc lưỡi nóng bỏng vuốt ve bên trong miệng Eden. Bàn tay nắm chặt mông và dương vật không ngừng xâm phạm bên trong vô cùng mạnh bạo, nhưng nụ hôn của Tristian lại quá đỗi ngọt ngào, nóng bỏng như đường đang tan chảy. Eden nhắm mắt, bám víu vào nụ hôn vì không tìm được nơi nào khác để bám víu nữa.
Khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng Tristan cũng cho Eden ăn tối. Cậu ngồi trên mép giường, quấn chăn, thưởng thức súp, thịt và salad. Khi tay cậu run đến mức không thể cắt thịt, Tristan đã tận tình cắt từng miếng và đút cho cậu. Dưới ánh đèn chùm, khuôn mặt xinh đẹp của cậu toát lên vẻ hài lòng như đã được ăn no nê.
"Có vẻ như tâm trạng của cậu tốt lên rồi," Tristan cười hỏi.
"Trước đây có lúc nào tồi tệ không?"
"…Sau khi ăn xong, tôi sẽ đi phục hồi và tập luyện."
Eden đoán rằng bữa trưa có thể đơn giản hơn, nhưng giờ bữa tối đã đến sớm và trộn lẫn lại. Cậu cảm thấy ngượng ngùng vì không thể ăn đúng giờ.
Khi ăn xong và đặt dao nĩa xuống, Tristan lặng lẽ quan sát cậu. Eden, vẫn quấn chăn, đưa tay về phía quần áo rồi dừng lại.
"…ư."
Cảm giác khó chịu do chất lỏng ứ đọng trong cơ thể khiến cậu bất an. Khi phản xạ nhìn về Tristan, anh giả vờ lo lắng hỏi.
"Có cần tôi giúp không?"
"…Không."
Eden khẽ rời khỏi giường một cách vụng về, cố gắng không làm bất kỳ ai chú ý, rồi bước thẳng vào phòng tắm. Khi cánh cửa khép lại, chỉ có tiếng cười khẽ vang lên phía sau, nhưng người kia không đi theo.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và quấn mình trong chiếc khăn ấm áp, Eden bước ra ngoài. Trên chiếc giường với chăn ga vừa được thay mới, một chiếc hộp đựng dụng cụ phục hồi chức năng được đặt ngay ngắn.
“À…”
Người đàn ông ngồi gần lò sưởi, trên tay cầm một cuốn sách, quay đầu lại nhìn Eden bằng một vẻ mặt bình thản.
“Phòng khách có vẻ lạnh, nên tôi mang nó đến đây.”
“...Cảm ơn.”
Đúng như lời Tristan nói, cơ thể Eden, vốn vừa rời khỏi dòng nước ấm áp, bắt đầu run rẩy vì lạnh. Việc xuống phòng khách, nơi thậm chí còn không có lò sưởi, không phải là điều Eden muốn chút nào. Cuối cùng, cậu chui vào trong chiếc chăn dày ấm áp và mở chiếc hộp đang đặt trên đầu gối ra.
Gần đây, quy trình phục hồi chức năng đã được tối giản, chỉ mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Có lẽ nhờ tập luyện hàng ngày, đôi tay của Eden không còn cảm giác yếu ớt như trước. Ngay cả các khớp ngón tay cũng đã bắt đầu chuyển động mượt hơn.
Eden gắn thiết bị lên tay, kéo căng và giữ trong thời gian quy định, các động tác lặp đi lặp lại đầy nhàm chán. Khi cậu bất chợt ngẩng đầu lên, Tristan đã ngồi ở mép giường từ lúc nào. Ánh mắt của anh không rời khỏi khuôn mặt của Eden, anh hỏi một cách nhẹ nhàng:
“Phục hồi chức năng có đau lắm không?”
“...Không, dạo này không đau nhiều nữa. So với trước đây thì…”
Eden bất chợt nhớ đến một câu đùa của Daniel và nghĩ rằng mình nên kể lại cho Tristan.
“Khi mới bắt đầu phục hồi, quả thực rất đau đớn. Nghe nói điều này rất phổ biến trong các ca phục hồi chức năng. Bác sĩ Hunt từng nói rằng có bác sĩ thậm chí phải đeo kính bảo hộ, vì có bệnh nhân đau đến mức muốn đâm vào mắt họ.”
Eden nghĩ rằng Tristan sẽ bật cười, nhưng anh không hề cười. Ánh mắt của anh dừng lại thật lâu trên đôi tay Eden, nơi đang mang thiết bị trông không khác gì dụng cụ tra tấn.
“Làm như thế nào vậy?”
"À, dụng cụ này, phải giữ phần này và kéo lại, sau đó bẻ cong ngón tay theo góc này và giữ trong 10 giây."
Eden đưa tay về phía trước để minh họa, kéo tay cầm của dụng cụ. Bất ngờ, bàn tay của Tristan phủ lên mu bàn tay cậu, truyền một hơi ấm lạ lẫm khiến Eden bất giác nín thở. Cảm giác da chạm vào da làm cậu như có dòng điện nhẹ chạy qua.
Tristan lịch sự nhận lấy tay cầm từ tay Eden. Cậu đặt tay phải không còn gì để làm lên chăn, để Tristan tiếp tục cầm lấy tay trái và hỗ trợ cậu trong bài tập phục hồi chức năng. Khi dụng cụ cứng cáp nằm trong bàn tay trắng muốt, thon dài của Tristan, nó trông giống một dụng cụ tra tấn trong phim cổ điển, vừa tàn nhẫn lại vừa đầy sức hút kỳ lạ.
"A... như vậy?"
"…Vâng."
Tristan cẩn thận quan sát góc cong của ngón tay Eden, sau đó đếm chính xác 10 giây rồi mới thả ra. Các ngón tay đỡ lấy cổ tay mảnh dẻ của Eden, nhẹ nhàng vuốt ve như đang an ủi chúng. Hàng mi dài của Tristan cụp xuống, tạo bóng mờ trên đôi mắt sắc sảo. Họ ngồi gần nhau đến nỗi hơi ấm truyền qua lớp chăn như muốn hòa quyện làm một.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo