Eden ngồi xuống ghế, khẽ lướt ngón tay để làm nóng các khớp xương và cơ. Không lâu sau, Hazel gõ cửa và bước vào với một khay trà. Ngoài ấm trà và tách, khay còn có thêm vài loại bánh quy.
“Cậu có nhận ra loại bánh quy này không?” Hazel bất ngờ hỏi trong lúc đặt khay xuống chiếc bàn gần đó.
“… Loại bánh này sao?”
“Đúng vậy.”
Eden nhìn kỹ đĩa bánh nhưng vẫn không nhớ ra. Những chiếc bánh bơ tròn, vuông, phủ đường trông không giống do bếp trưởng làm. Hazel mỉm cười khi thấy cậu bối rối.
“Đây là hộp bánh quy anh tặng giám đốc vào dịp Giáng sinh đấy.”
“Ồ… Đúng rồi…”
Eden nhớ lại dòng chữ “Set bánh quy bơ” trên hộp. Cậu cầm một chiếc bánh tròn lên và cắn thử. Vị ngọt đặc trưng của bánh bơ lan tỏa.
“Giám đốc nói muốn thử chúng hôm nay, nên tôi đã mang lên trong buổi trà chiều.”
“Vậy anh ấy có nói gì không?”
“Ngài ấy không nói gì đặc biệt cả.”
Dù đã tặng bánh, Eden không nghĩ Tristan thực sự sẽ ăn chúng. Cậu nhấp một ngụm trà để rửa đi vị ngậy của bơ, cảm giác hai má nóng lên vì hơi ấm từ lò sưởi.
“Nếu không phiền, tôi có thể nghe anh chơi một bài trước khi đi được không?” Hazel đứng lùi lại phía hàng ghế dành cho khán giả và hỏi. Eden gật đầu sau khi đặt tách trà xuống.
“Được chứ. Cô muốn nghe bài nào?”
“Lần trước, khi tôi tình cờ nghe anh chơi, có một bản nhạc rất nhẹ nhàng và buồn. Tôi không nhớ tên nhưng chắc chắn không phải bản cuối cùng anh chơi.”
“À.”
Eden gật đầu, khẽ lướt qua phần mở đầu. Hazel lập tức nhận ra và gật đầu.
“Đúng là bản đó.”
“Hiểu rồi. Cô cứ thoải mái ngồi nghe, tôi sẽ chơi một lát.”
Eden tìm bản nhạc trên giá, khởi động đôi tay với vài lần chạy ngón trước khi bắt đầu. Hazel ngồi xuống ghế cạnh chiếc ghế bành, nhìn cậu chăm chú. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô mỉm cười nhẹ nhàng.
“Đây là bản Elegie cung Mi giáng thứ của Rachmaninoff,”
Eden nói trang trọng, hướng về khán giả duy nhất của mình.
Trong suốt hơn sáu phút chơi nhạc, Eden cảm nhận được sự tập trung của Hazel. Không giống những buổi học, việc biểu diễn cho một khán giả duy nhất – và không chuyên về cổ điển – khiến cậu thấy khá thú vị. Khi những nốt nhạc cao trào dần lắng xuống, quay lại giai điệu mở đầu và kết thúc bằng một hợp âm trải rộng, Hazel vỗ tay nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.
“Bản nhạc thật đẹp. Tôi cảm thấy lần này cậu chơi còn hay hơn lần trước.”
“Lần trước tôi đã quá lâu không chơi bản này, nên chỉ tập trung đọc nốt thôi.”
Dù vừa rồi chơi khá ổn, Eden vẫn cảm thấy mình chưa đạt đến mức hoàn hảo. Cậu nói thêm với chút áy náy:
“Nếu cô thích bản này, tôi sẽ chơi lại một cách hoàn chỉnh hơn vào lần tới.”
“Không cần vì tôi mà phiền đâu. Lần này đã rất hay rồi.” Hazel mỉm cười, đứng dậy.
“Cảm ơn cậu. Tôi sẽ quay lại để dọn dẹp nốt. Nếu cần gì, hãy gọi tôi nhé, Eden.”
“Được. Hẹn gặp lại vào bữa tối.”
Eden cẩn thận lật lại trang đầu tiên của bản nhạc lấy từ thư viện của Tristan. Ngón tay anh lướt nhẹ qua những tờ giấy cũ sờn mịn, thử chơi vài nốt đầu tiên bằng tay phải. Như Hazel đã nói, đó là một bản nhạc buồn, nhẹ nhàng, rất phù hợp với cây đàn piano cũ kỹ đã lệch tông. Khi còn học trung học, Eden đã học một bản nổi tiếng hơn trong cùng tập nhạc, nhưng những bản còn lại thì chỉ lướt qua rồi bỏ. Thật không ngờ rằng, sau hơn mười năm, anh lại chơi nó trong hoàn cảnh như thế này.
Eden tì khuỷu tay lên giá nhạc, mắt lặng lẽ dán vào đống bản nhạc đặt bên cạnh cây đàn. Nhiều bản không phải để dùng cho các kỳ thi, cuộc thi hay màn hòa tấu. Nếu ở Hàn Quốc hay London, Eden hẳn sẽ coi việc luyện tập này là lãng phí thời gian. Nhưng ở đây, chẳng ai trách móc nếu anh chọn nhạc theo sở thích và sự tò mò của mình. Không có giám khảo nào đánh giá độ khó của bản nhạc, cũng không có khán giả mong chờ những kỹ thuật hoa mỹ hay các tác phẩm nổi tiếng.
"…"
Từ lúc Tristan nói ra lời đề nghị đó, đầu óc Eden không ngừng lặp lại suy nghĩ về nó. Dù đang làm gì, anh cũng như bị kéo trở lại với ý tưởng đó. Lúc nghe lần đầu, anh đã nghĩ rằng đó là điều vô lý. Vậy mà giờ đây, anh lại nghiêm túc hình dung về nó.
"Nơi không ai so sánh, đánh giá, hay đặt giá trị thương mại lên cậu."
Ý nghĩ ấy khiến Eden thấy bối rối, không tài nào tập trung luyện tập. Cuối cùng, anh đặt bản nhạc xuống, đứng lên rót thêm trà vào tách. Một ngụm trà nguội đi kèm chiếc bánh quy bơ giòn tan trong miệng.
Hương vị ngọt ngậy xen lẫn cảm giác khô khan, bột mì dính trên lưỡi. Khi thay món tráng miệng hàng ngày của Hazel bằng chiếc bánh này, Tristan sẽ có biểu cảm gì? Eden bất giác đặt tách trà xuống, quay người lại. Ý nghĩ muốn biết Tristan đã ăn bao nhiêu chiếc bánh còn sót lại chợt lóe lên trong đầu. Nếu khay trà chưa được dọn, nó hẳn vẫn ở trong phòng làm việc. Nhân tiện, anh có thể mang khay xuống bếp hộ Hazel và chào Tristan một chút.
Nếu Hazel hay Jang xuất hiện ở sảnh chính, có lẽ ý nghĩ kỳ lạ này đã bị dập tắt. Nhưng tầng một lại không một bóng người. Eden bước nhanh lên cầu thang, đầu óc rối bời. Anh đang làm gì vậy? Gặp Tristan thì có thay đổi được gì?
Anh không nên mong chờ câu trả lời từ Tristan. Đó là quyết định mà anh phải tự đưa ra. Nhưng dù biết vậy, chân Eden vẫn đưa anh đến trước cửa phòng làm việc. Anh gõ cửa, và ngay lập tức nghe tiếng thư ký bên trong đáp lời.
"Vâng."
"…Xin lỗi đã làm phiền."
Eden mở cửa. Nội thất hiện đại, lạnh lẽo của căn phòng khiến nó trông không thuộc về ngôi biệt thự này. Nhưng Tristan lại không ở đó. Chỉ có thư ký của anh đang ngồi sau bàn làm việc, ngước lên nhìn Eden.
"Anh Locke…"
Eden nhìn xung quanh, bối rối hỏi. Thư ký thở dài.
"Ngài ấy vừa rời đi. Tôi cũng không biết hiện giờ ngài ấy ở đâu."
"…Vậy sao."
"Cậu cần gì à?"
"…Không, tôi chỉ định mang khay trà xuống."
Cơn bốc đồng mãnh liệt lúc leo cầu thang giờ đã lắng xuống. Eden bước đến bàn của Tristan, nơi khay trà vẫn còn. Tách trà đã cạn, trên đĩa chỉ còn lại hai chiếc bánh quy bơ hình tròn.
"Ồ."
Thư ký dường như chợt nhớ ra điều gì, liền quay lại nói:
"Cảm ơn vì bánh quy. Chúng rất ngon."
"…Không có gì."
Eden không nói thêm, chỉ cầm khay trà rời khỏi phòng. Bình trà bằng sứ khá nặng, cậu phải cẩn thận giữ thăng bằng khay trà để tránh làm đổ tách. Khi đi xuống cầu thang, cơn thôi thúc lạ lùng lại trỗi dậy. Eden quay người, bước dọc theo hành lang.
Anh không dừng lại kiểm tra phòng nghe nhạc, nơi không có chiếc ghế bành nào. Thay vào đó, anh đi qua cửa các phòng khách, tiến về phía cuối hành lang. Cánh cửa thư viện đóng kín. Eden gõ nhẹ vài tiếng lên mép khay trà, rồi mở cửa.
Tim anh đập nhanh như trống trận. Thư viện rộng lớn dường như trống rỗng. Gần lò sưởi, nơi ánh nắng chiều đổ dài trên sàn, Ulysses đang cuộn mình ngủ. Chiếc ghế bành bên cạnh thì trống không.
"…Eden?"
Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía trên. Eden ngẩng đầu, vẫn giữ khay trà trong tay, nhìn về phía tầng hai của thư viện.
Phía sau lan can, một người đàn ông tuyệt đẹp với quyển sách trên tay, ánh mắt đầy ngạc nhiên đang nhìn xuống Eden. Một tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo, chiếc quần vải rộng và chiếc áo cardigan dày ấm áp của anh. Trái tim Eden đập thình thịch.
Là Tristan Locke.
Eden cảm giác máu trong người bắt đầu tuần hoàn trở lại, như vừa thoát khỏi cơn tê liệt. Tristan luôn mang dáng vẻ như một ảo ảnh – mơ hồ và khó nắm bắt, nhưng giờ đây, anh đang đứng ngay trước mặt Eden, rõ ràng và chân thực. Chỉ cần đưa tay ra, có thể chạm đến anh. Ý nghĩ đó khiến Eden run lên, như có dòng điện nhỏ bất giác chạy dọc theo từng ngón tay.
“Trà thì tôi đã uống rồi,” Tristan nói, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười mơ hồ. “Mà chẳng phải đó là một ấm trà rỗng hay sao?”
Eden im lặng, chỉ nhìn anh. Tristan, sau khi đặt một quyển sách lên kệ gần đó, vẫn giữ quyển còn lại trong tay và bắt đầu bước xuống cầu thang. Những ngón tay trắng muốt của anh lướt qua lan can kim loại đen, gương mặt hoàn mỹ tiến gần hơn, cúi xuống như để hòa cùng tầm mắt của Eden.
Eden như vỡ òa. Tất cả những do dự, những đêm dài mất ngủ vì mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, giờ phút này đều trở nên rõ ràng. Tim cậu quặn thắt đau đớn, mắt cay xè, nhưng không phải vì đau khổ.
Lần đầu tiên trong đời, Eden nhận ra điều khiến cậu dao động đến thế: cậu yêu nơi này. Yêu đến nỗi những giấc mơ, mục tiêu cả đời cậu theo đuổi giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì.
Căn biệt thự cũ kỹ, tách biệt giữa khu rừng sâu, nơi mà bất kỳ lúc nào Eden cũng có thể tìm thấy Tristan Locke. Chỉ cần được ở đây, được gặp anh, là đủ.
Những con đường dài đầy gian truân dẫn cậu đến nơi này, những ký ức đau đớn vì sự ghẻ lạnh khi mới đến, tất cả dường như đã mờ nhạt. Eden nhận ra rằng cậu đã đem lòng yêu chính nơi đây, yêu cả những góc khuất cô đơn và tàn úa của nó.
Thời gian của cậu trước đây là chuỗi ngày bận rộn, đều đặn như một lịch trình định sẵn – đi đi về về giữa London và Scotland, giữa thành phố đông đúc và cánh rừng hoang vu. Từ lúc nào, trong thâm tâm cậu đã phân chia rõ ràng hai thế giới đó: nơi không có Tristan và nơi có anh.
Eden giờ đây không còn chắc chắn nữa. Cậu không biết bản thân rời khỏi đâu và quay về đâu. Nhưng có một điều cậu biết rõ: nếu không có Tristan, cậu không thể tìm được ý nghĩa cho cuộc sống này.
Sau khi mọi người cùng nhau dùng bữa tối do Jang chuẩn bị, bên ngoài lại bắt đầu rơi những hạt tuyết nhỏ lất phất. Eden, người đã giúp Jang mang những chiếc bát trống vào bếp, trên đường quay lại sảnh chính, dừng bước trước cánh cửa dẫn ra khu vườn và nhìn ra ngoài.
Khung cửa sổ mà người làm vườn đã làm vỡ trong bữa tiệc Giáng sinh trước đó được che lại bằng một tấm ván gỗ, nhưng qua khung cửa sổ bên cạnh, bóng tối của khu vườn hiện lên rõ ràng. Tuyết đã phủ kín vườn rau của Jang và cả trên hình nộm bù nhìn xiêu vẹo. Theo dự báo thời tiết, tuyết sẽ sớm tan, nhưng hiện tại, cả khu rừng xa xăm đến tận đường chân trời đều đã được bao phủ bởi sắc trắng tinh khôi.
Nếu tuyết phủ kín như trước lễ Giáng sinh và con đường dẫn ra khỏi dinh thự bị chặn lại hoàn toàn, có lẽ mình sẽ không cần phải trở về London. Ý nghĩ ấy bất chợt nảy ra khiến lòng Eden tràn ngập mâu thuẫn. Tuyết cũng không thể rơi mãi được, vậy mà cậu vẫn vin vào nó để trì hoãn quyết định của mình, mãi loay hoay với những suy tư hèn nhát.
Đang định quay người, trĩu nặng lòng để đi tập luyện, Eden bất ngờ nghe thấy một tiếng động nhỏ từ phía đối diện sảnh chính.
“...Anh Loke?”
Tiếng bước chân giống hệt anh ta. Không chắc chắn nhưng vẫn cất tiếng gọi, và thật sự, người đàn ông xuất hiện khi quay qua góc cầu thang tầng hai không ai khác ngoài Tristan Loke. Khuôn mặt vô cảm của anh khi phát hiện ra Eden liền thoáng hiện lên nét ấm áp mơ hồ.
“Eden. Cậu đứng đó làm gì thế?”
Trần nhà cao của sảnh chính khiến giọng nói trầm thấp của anh vang vọng, dội đến Eden như một giai điệu nhẹ nhàng. Mặc dù cả buổi chiều hai người ở cùng một không gian đọc sách, gặp lại anh vẫn khiến cậu cảm thấy như đã rất lâu rồi hai người mới nhìn thấy nhau. Những suy nghĩ phức tạp trong đầu cậu bỗng tan biến. Eden bước vài bước nhỏ về phía anh đang tiến gần hơn và đáp lời.
“Tuyết đang rơi ngoài kia.”
“...Đúng thế.”
Tristan dừng lại trước khung cửa sổ nơi Eden vừa đứng và nhìn ra ngoài trời. Đôi mắt xám nhạt của anh dừng lại ở bầu trời đen sâu thẳm. Eden đứng song song bên cạnh, cùng anh ngắm nhìn khu rừng trắng xóa tuyết.
Một lúc sau, ánh mắt của Tristan vẫn không rời khỏi khung cửa sổ, anh hỏi:
“Cậu định đi tập luyện à?”
“...Vâng.”
Chỉ lúc đó anh mới chuyển ánh nhìn về phía khuôn mặt Eden, như muốn đọc thấu tâm trạng cậu. “Tối nay nghỉ tập một hôm cũng không sao mà.”
Vì buổi chiều cũng không muốn rời thư viện nên cậu đã tập ít hơn thường lệ, nhưng cậu chỉ biết gật đầu như bị anh mê hoặc. Khi Tristan chìa tay ra, Eden tự nhiên nắm lấy và theo anh lên tầng hai.
Tristan đưa Eden qua phòng ăn vẫn mở cửa, dẫn cậu vào phòng nghe nhạc – một nơi đã lâu không ghé thăm. Trong căn phòng ấy, chiếc ghế bành ngày trước nay đã được đặt cạnh đàn piano của Eden, và thay vào đó là một chiếc ghế khác trông giống như ghế mà Eden từng ngồi. Tristan chọn một chiếc ghế, ngồi xuống và khẽ thì thầm:
“Có chút lạnh nhỉ.”
Có vẻ như anh không định đến đây vào buổi tối, vì lò sưởi đã nguội lạnh, không còn ánh lửa.
“Để tôi làm cho.”
Eden định tìm giỏ củi, nhưng Tristan không buông tay. Cậu nhìn anh, và vị quý ông điềm tĩnh nói:
“Ngồi xuống đi. Nhà có người làm mà.”
Eden đành ngồi xuống chiếc ghế còn lại. Chỉ trong phút chốc, một cuộc điện thoại của Tristan đã khiến Hazel mang giỏ củi vào, nhóm lửa, rồi sau đó quay lại với một khay trà cổ điển cùng ấm trà và những tách trà tinh xảo. Chắc Jang đã chuẩn bị vội trong bếp.
Eden ngồi ở mép ghế, cảm thấy mình là người duy nhất không phù hợp với bầu không khí hoàn toàn tự nhiên này.
Hazel đổ đầy tách trà rồi cúi chào trước khi rời đi. Tristan, vị quý ông vừa dễ dàng làm ấm căn phòng bằng một cú nhấc tay, thản nhiên đẩy chiếc đĩa bánh quy về phía Eden.
“Nếu muốn nghe thứ gì khác thì cứ nói.”
“Vâng.”
Chú chó Ulysses đang nằm cuộn tròn dưới chân Tristan, thỉnh thoảng cựa mình trong giấc ngủ, trong khi loa phát nhạc du dương của Mascagni. Dần dần, Dohwa tựa lưng thoải mái hơn trên chiếc ghế, lòng chợt nghĩ nếu mình ở lại dinh thự này, những khoảnh khắc như thế này sẽ trở thành điều quen thuộc. Không còn phải chuẩn bị cho các cuộc thi hay buổi biểu diễn, cậu sẽ có thêm thời gian để lắng nghe âm nhạc của người khác.
Eden khép mắt lại, để những giai điệu trăm năm trước của bản Aria ngấm vào tai mình. Âm thanh tí tách từ lò sưởi, hơi thở đều đặn của chú chó đang ngủ, cùng với sự hiện diện yên tĩnh của Tristan Loke gần bên hòa quyện vào âm nhạc. Trong không khí thoang thoảng hương trà, Eden với tay cầm lấy tách trà, những ngón tay giờ đã hết tê cứng. Một ngụm trà tinh tế được pha chế cẩn thận chạm vào đầu lưỡi, mang đến cảm giác yên bình đến nỗi gần như muốn chìm vào giấc ngủ.
Bộ lông của Ulysses phản chiếu ánh sáng vàng từ lửa, lung linh trong tầm mắt của Eden.
“Nhờ Eden dẫn đi dạo, hôm nay nó ngoan hơn hẳn.”
Tristan lên tiếng, ánh mắt vẫn hướng về cùng một điểm với Eden.
“...Trông nó chẳng có vẻ gì là mệt cả, nhưng có lẽ cũng hơi kiệt sức rồi.”
“Thể lực không còn như xưa nữa. Khi còn là một chú cún con, nó có thể chạy cả nửa ngày mà vẫn đầy sức sống.”
Đúng như lời Tristan, Ulysses chỉ đôi khi động đậy tai khi nghe tiếng họ trò chuyện, còn lại vẫn say giấc. Nhạc opera đã chuyển sang bản nhạc kế tiếp.
Nhìn bộ lông vàng óng của chú chó phập phồng lên xuống theo nhịp thở, Eden nhớ lại một suy nghĩ đã nảy ra trong đầu khi cậu cùng Ulysses đi dạo qua rừng. Khi thấy chú chó dẫn đường như thể biết rõ đường về nhà, cậu đã bất chợt tự hỏi:
“Cái tên ‘Ulysses’ được lấy từ thần thoại Hy Lạp phải không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Tristan hơi lặng đi. Cậu ngước lên, vừa kịp thấy hàng lông mi vàng của anh khẽ chớp.
“Thông thường người ta hay hỏi xem có phải từ James Joyce không.”
Nói xong, Tristan khẽ cúi xuống vuốt nhẹ giữa hai tai của chú chó.
“Nhưng cách cậu nghĩ mới đúng hơn. Đó là từ bài thơ Ulysses của Tennyson.”
“Cậu đọc qua chưa?”
Eden đặt tách trà xuống và lắc đầu. Tristan thoáng mỉm cười, không biết đang nghĩ gì.
“Giờ tôi mới thấy, cậu khá giống bài thơ đó.”
“Gì cơ ạ?”
“Thư viện có sách, nên nếu có dịp, hãy đọc thử nhé. Đây là câu chuyện về một con người không bình thường lắm, nhưng ngay cả khi về già, họ vẫn giữ được ngọn lửa nhiệt huyết cháy bỏng. Tôi nghĩ Eden, cậu có lẽ sẽ dễ dàng hiểu được câu chuyện này.”
Bầu không khí có chút thơ mộng, khiến lời khen dường như không phải là ý chính. Đúng lúc đó, một tiếng thở lớn vang lên, khiến Eden vô thức liếc xuống. Chú chó Retriever mang tên của một vị anh hùng Hy Lạp dường như đang mơ, đôi chân trước khẽ cử động. Cái đuôi xù vẫy nhẹ lên xuống trong giấc ngủ.
“Có vẻ cậu thích chó nhỉ.”
Giọng nói của Tristan vương chút ý cười.
“...Vâng, tôi thích.”
Eden trả lời với cảm giác như vừa bị phát hiện điều gì đó.
“Cậu từng nuôi bao giờ chưa?”
“Chưa. Từ bé tôi đã muốn nuôi, nhưng vì luyện tập nên không có thời gian chăm sóc.”
“Ra vậy. Khi còn ở Hàn Quốc, cậu không sống cùng gia đình sao?”
Anh tự nhiên hỏi, và Eden cũng không ngần ngại trả lời ngay.
“Tôi sống cùng mẹ, chỉ có hai mẹ con. Nhưng mẹ tôi cũng bận công việc.”
“Vậy tại sao cậu không đưa mẹ cùng đến London?”
Eden dừng ánh mắt trên cái mũi đen của Ulysses một nhịp lâu hơn trước khi trả lời. Mặc dù không phải là câu chuyện khó nói, nhưng cậu chưa từng chia sẻ với ai, nên cảm thấy lạ lẫm.
“Ban đầu mẹ định sẽ tới. Tôi sẽ ổn định cuộc sống trước, sau đó đón mẹ. Bà cũng muốn rời khỏi Hàn Quốc.”
“Ra vậy.”
“Nhưng trong thời gian tôi học đại học ở đây, mẹ tái hôn. Bây giờ bà sống cùng cha dượng và các con của ông ấy. Họ còn nhỏ nên chắc mẹ rất bận rộn.”
Đó là chuyện của vài năm trước. Ngoài những tin nhắn hỏi thăm qua loa, lần cuối họ liên lạc cũng đã từ hai năm trước, khi mẹ cậu biết về chẩn đoán của Eden. Khi đó, bà từng hỏi: “Vậy mẹ sẽ phải quay lại Hàn Quốc à? Sẽ cần người chăm sóc mà.” Nhưng Eden đã nói rằng điều kiện y tế ở Anh tốt hơn, và cậu vẫn có thể tự xoay sở như trước. Mẹ cậu chỉ trả lời: “Vậy à,” nhưng giọng nói của bà thể hiện rõ sự nhẹ nhõm.
Ngày mới đến London, mẹ từng không yên tâm đến mức mỗi ngày đều gọi điện, trách cứ nếu Eden không bắt máy. Nhưng từ khi tái hôn, những cuộc gọi giảm dần, từ ba ngày một lần, rồi mỗi tuần, đến mỗi tháng. Đúng lúc đó, cuộc sống của Eden cũng trở nên ổn định hơn, không có gì đặc biệt để kể. Những buổi học, luyện tập, chuẩn bị thi đấu, thỉnh thoảng đi ăn cùng Julian hay các bạn học khác. Mẹ cậu, người từng nhớ rõ tên giáo sư và tiến độ học của Eden, giờ đây khi nghe cậu nhắc đến bạn bè chỉ đáp lại: “Ai cơ?”
“Đột nhiên có những người em không cùng huyết thống, chắc cậu đã bất ngờ lắm.” Tristan nói.
“Tôi cũng có một người em cùng cha khác mẹ. Tôi phần nào hiểu cảm giác đó.”
Eden giữ im lặng, chỉ gật đầu. Cậu biết về gia đình nhà Locket qua báo chí, không phải qua lời Tristan, nên không chắc liệu có nên tỏ ra biết chuyện hay không. Tristan mỉm cười khi nhìn vẻ do dự của cậu, rồi nói tiếp:
“Sống một mình ở London bao năm qua, chắc cậu cô đơn lắm.”
“Khi đi học, tôi bận rộn nên cũng không cảm thấy như vậy.”
“Thử nghĩ lại xem. Khi ấy có lẽ cậu không nhận ra, nhưng hẳn cũng cô đơn.”
Eden ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tristan, tự hỏi lời nói này là sự quan tâm hay ẩn ý khác. Tristan, với vẻ mặt thản nhiên, tiếp tục:
“Ở chung với nhiều người, có lẽ sẽ bớt cô đơn hơn.”
“...Anh đang cố thuyết phục tôi đấy à?”
“Có gì sai khi thuyết phục sao?”
Cách anh phản bác khiến Eden không biết nói gì. Ulysses, vừa tỉnh dậy, lắc người rồi cuộn mình gần lò sưởi, ngủ tiếp.
“Eden,” Tristan gọi.
“Cậu không có ý định sống ở đây sao?”
Bất ngờ trước câu hỏi, Eden ngước lên, chạm phải ánh mắt của anh.
“Lời đề nghị này không hấp dẫn với cậu sao?”
“Không phải vậy.”
Bị giọng nói trầm ấm của anh cuốn theo, Eden trả lời vô thức:
“Tôi chỉ… không chắc nữa. Bây giờ tôi không biết mình thực sự muốn gì khi chơi piano…”
Khi thốt ra những lời ấy, một cảm giác nghẹn ứ dâng lên trong cổ họng cậu. Những ngày qua, Eden dao động trước lời đề nghị của Tristan, nhưng chính điều đó làm cậu thấy khó hiểu và thậm chí giận bản thân. Cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh việc cạnh tranh khốc liệt để trở thành nghệ sĩ solo, vậy mà giờ đây cậu dễ dàng bị lung lay như thế.
Tristan đứng dậy, nhìn cậu chăm chú một lúc. Anh thêm củi vào lò, khiến những đốm lửa xanh rực cháy, rồi trở lại chỗ ngồi, nói bằng giọng điềm tĩnh:
“Tôi không chắc mình có thể hiểu được cậu.”
"......"
"Tôi chưa bao giờ thực sự muốn điều gì một cách mãnh liệt như cậu đã từng. Nhưng đúng như cậu nói, có lẽ nên nghĩ kỹ xem mục tiêu thực sự của mình là gì."
Đôi chân dài trong đôi dép đi trong nhà duỗi thẳng trên tấm thảm.
“Nếu cậu muốn thu nhập cao hay danh tiếng, có lẽ nên quay lại London. Nhưng nếu không phải vì những thứ đó, chẳng phải tốt hơn là không lãng phí thời gian quý giá vào những tiêu chuẩn vô nghĩa của thế giới sao? Như vậy, cậu sẽ đối diện với âm nhạc của chính mình một cách trọn vẹn hơn, và tiêu chuẩn để hoàn thiện sẽ nằm ở chính bản thân cậu, không phải ai khác.”
“…….”
“Ít nhất, tôi mong cậu hiểu rằng tôi không bảo cậu từ bỏ piano, mà là ngược lại.”
“…Tôi hiểu.”
Nghe vậy, Tristan khẽ mỉm cười.
“Vậy thì tốt.”
Bài nhạc nền đang phát qua loa bỗng tạm ngừng, nhường chỗ cho khoảng lặng ngắn ngủi. Eden nắm lấy chiếc tách trà đã nguội, ngần ngại một lúc rồi cất lời:
“Nếu tôi ở lại dinh thự này, anh sẽ được gì?”
Đây là câu hỏi đầy bất ngờ. Cách đây vài tháng, người đàn ông này còn cố đuổi cậu đi, thậm chí miễn cưỡng chịu đựng sự hiện diện của cậu. Nhưng giờ, chính anh lại đang thuyết phục cậu ở lại. Tristan khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, trước khi chậm rãi trả lời:
“Tôi sẽ được nghe piano của cậu bất cứ khi nào muốn.”
“……”
“Và khi nào muốn, tôi cũng có thể gần gũi với cậu.”
Cả hai điều này đều là những thứ anh không có được trước khi Eden xuất hiện ở dinh thự. Tristan từng nhắc đến việc thuê một nghệ sĩ piano, và nhìn cách anh kiên trì trong mối quan hệ của họ, thật khó tin rằng anh chưa từng tìm kiếm đối tác nào trước đây. Eden nghĩ, có lẽ lời đề nghị này không đến mức khó hiểu như cậu tưởng. Cậu gật đầu, cảm thấy mọi chuyện đã dần rõ ràng.
Dù vậy, Eden nhận ra vị trí của mình trong dinh thự đã thay đổi. Từ một kẻ xâm nhập phải nhờ cậy sự giúp đỡ, giờ đây cậu có thể đóng góp giá trị, giống như Hazel hay Jang. Nếu việc cùng đọc sách trong cùng một không gian như hôm nay không làm Tristan khó chịu, nếu anh không còn cảm thấy ghét bỏ hay phiền toái khi nhìn thấy cậu, thì liệu cậu có thể mơ ước một mối quan hệ bền vững và ổn định hơn trong tương lai không?
Tristan ngồi tựa vào ghế, không còn cố gắng thuyết phục cậu thêm nữa. Trong căn phòng ấm áp, ánh sáng dịu dàng bao phủ hình ảnh người đàn ông quý tộc đẹp đẽ và chú chó Golden Retriever cuộn mình ngủ yên dưới chân anh. Đó là cảnh tượng Eden đã nhìn thấy khi mới đến đây. Giờ đây, cậu nhận ra mình đã có một chỗ đứng trong bức tranh ấy, và khép mắt lại, lòng rối bời.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo