[NOVEL] Ebony Castle Chap 61

"Bình thường khi luyện tập mà phải ra ngoài ăn thì sẽ mất cảm hứng, nhưng ở đây thì không. Có thể ăn bất cứ lúc nào, và cạnh bàn ăn còn có loa, nên tôi vừa nghe bản thu vừa ăn cũng được. À, còn có cả giường nữa. Phòng cách âm rất tốt, nên ban đêm cũng có thể luyện tập. Thức dậy giữa đêm, piano vẫn ở đó..."

 

Đó là điều khiến cậu hài lòng nhất. Công ty, phòng tập và khách sạn nơi cậu gặp Tristan đều nằm ở phía Tây London, trong khi nhà cậu ở East End. Hôm kia, Eden quên thời gian và lỡ chuyến tàu cuối, nên đành ngủ lại ở giường trong phòng tập. Khi tỉnh dậy giữa đêm, cậu bước ra hành lang ngập ánh trăng và thấy hai cây piano chờ sẵn.

 

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Eden nói nhiều như vậy. Ở đó có rượu không?"

 

Niklas hỏi đầy hứng thú.

 

Eden nghĩ đến ngăn tủ và lắc đầu:

 

"Hình như không có."

 

"Nếu cần rượu, cứ nói nhé, Eden."

 

Marilyn xen vào, giọng không rõ đùa hay thật. Cô cài bút vào sổ, thu xếp tài liệu và đứng dậy.

 

"Chúng ta ra ngoài ăn trưa thôi. Tôi cần gọi một cuộc nhanh rồi sẽ xuống. Niklas, tiện lấy xe thì cho Eden xem chiếc xe van luôn nhé."

 

"Được thôi!"

 

Niklas hớn hở đứng lên.

 

"Đi nào, Eden. Xe van đẹp lắm!"

 

Trên đường ra khỏi văn phòng, Niklas thao thao kể về việc sáng nay lái thử chiếc xe. Một câu chuyện đầy kịch tính và khúc chiết, nhưng phần lớn bay qua tai Eden. Anh chỉ nghĩ đến việc ngày mai sẽ lại gặp Tristan ở khách sạn. Cảm giác lâng lâng trong thang máy khiến anh như đang ngồi trên một trò chơi cảm giác mạnh.

 

"...Thế là tôi phanh gấp, và xe ở cạnh bãi đỗ..." Niklas đột ngột im lặng.

 

Eden ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa thang máy đang mở. Tristan Locke vừa bước vào sảnh cùng hai người nữa. Niklas thốt lên đầy ngưỡng mộ, như vừa thấy người nổi tiếng. Tim Eden bắt đầu đập thình thịch như sắp rơi ra ngoài.

 

Niklas đã bước khỏi thang máy, nhưng anh lại đứng im như cả người bị đóng đinh vậy.

 

"Eden!"

 

Niklas ngoái lại, giữ cửa thang máy không đóng. Tiếng "cạch" vang lớn. Ánh mắt Tristan, đang nói chuyện với luật sư, liền hướng về phía họ.

 

Khi ánh mắt giao nhau, Eden theo phản xạ lùi một bước. Gặp mặt bất ngờ khiến cậu không kiểm soát nổi biểu cảm. Khác với khách sạn, nơi cậu có thể úp mặt vào chăn, ở đây, thế giới rực rỡ cảm xúc sẽ lộ rõ trên khuôn mặt cậu.

 

Tristan nhìn cậu giây lát rồi xin phép nhóm người kia để tiến lại gần. Niklas lại cảm thán thêm lần nữa.

 

"Xem trên TV và ảnh thì không bằng ngoài đời thật! Eden, tôi..."

 

Tiếng bước chân dừng lại. Eden nhắm mắt, hít một hơi rồi mở ra, ngẩng đầu lên. Tristan đứng ngay trước mặt anh, nhìn xuống rồi nói với Niklas:

 

"Anh Manos, anh định đưa Eden đi ăn trưa à?"

 

"Vâng! Marilyn, à không, sếp cũng sắp xuống!"

 

"Ra vậy. Tôi có thể nói chuyện với Eden một lát được không?"

 

Câu hỏi lịch sự ấy không dành cho Eden, nên cậu không có cơ hội từ chối. Niklas tươi cười đồng ý, Tristan nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Eden như để dẫn đường:

 

"Đi dạo một chút chứ?"

 

Eden gật đầu, lặng lẽ bước theo. Tristan đẩy cánh cửa dẫn đến phòng trưng bày nối với sảnh và giữ cửa cho cậu.

 

"Em đã từng vào đây chưa?"

 

"...Chưa."

 

Phòng trưng bày vắng vẻ vì là giờ này. Tristan ra hiệu cho nhân viên ở quầy tiếp tân ngồi xuống rồi dẫn Eden dọc theo những bức tường đầy tác phẩm. Một tác phẩm ánh vàng nổi bật thu hút ánh nhìn mơ màng của cậu.

 

Trước một bức tranh lớn, Tristan dừng lại, giọng khô khan, thản nhiên:

 

"Chắc em ghé văn phòng để làm việc gì đó. Chuẩn bị cho buổi hòa nhạc ổn chứ?"

 

"...Vâng."

 

Da cậu ngứa râm ran dưới lớp quần áo. Tim đập loạn nhịp khiến cậu vừa muốn Tristan mau để mình đi, vừa lo lắng nếu anh ấy thực sự rời đi.

 

Không khí lặng im. Nhìn nghiêng gương mặt trầm tư của Tristan, Eden cố gắng tìm chuyện để nói.

 

"Tối nay tôi sẽ đến gặp bác sĩ Daniel để kiểm tra."


"Tôi có nghe qua."


Anh trả lời bình thản mà không quay lại.


"Đi đến phòng khám sẽ làm mất thời gian tập luyện của em đấy."


"À... không sao đâu, không thể tránh được mà."

 

Có lẽ tôi sẽ ăn trưa với Marilyn và Niklas, sau đó trở lại phòng tập luyện thêm một chút trước khi lên đường. Nhà của Daniel nằm ở ngoại ô London, xa hơn nhiều so với căn hộ của tôi.

 

Tristan, vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh với ánh mắt rũ thấp, bất ngờ lên tiếng.


"Hay để tôi gọi Daniel đến đây luôn?"


"Không, như vậy thì tôi ngại lắm. Tôi không muốn làm phiền bác sĩ Hunt."

 

“Tôi nghe nói anh ấy sẽ phải rời đi dự hội thảo trong vài ngày tới, hẳn là đang rất bận rộn. Chỉ riêng việc dành thời gian gặp tôi cũng đã là điều đáng quý rồi.”

 

Tristan khẽ thở ra một tiếng "Ừm" rồi chuyển bước đến bức tranh tiếp theo. Tiếng giày của anh khẽ vang trên sàn đá cẩm thạch.

 

Cậu bước theo anh, mắt hướng lên bức tranh treo trên tường. Có vẻ như anh không có gì đặc biệt muốn nói khi gọi cậu ra đây. Giờ cuộc trò chuyện đã hết, có lẽ anh sẽ tự nhiên đưa tôi trở lại sảnh. Lúc này, Marilyn có thể đã xuống và đang chờ cùng Niklas.

 

Cậu cố tập trung vào bức tranh thay vì nhìn ngang ngó dọc về phía lối ra hay sảnh. Những bức canvas ghép lại với nhau thành một bức tranh lớn, nơi những đường cong sắc màu xoắn xuýt và hòa quyện, tạo nên một tổng thể rực rỡ mà khó có thể nhận ra hình dáng cụ thể.

 

Khi ánh mắt cậu dừng lại ở một đường cong vàng bắt đầu từ góc dưới bức tranh, Tristan bất ngờ bật cười nhẹ và cất lời.


"Eden."


"...Vâng?"


"Tối nay ăn tối với tôi thì sao?"

 

Câu hỏi bất ngờ khiến cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay vào đôi mắt xám sắc nét của anh. Gương mặt anh hiện lên một biểu cảm khó hiểu khi anh tiếp tục nói.


"Nhà tôi khá gần đây. Tôi có thể gọi Daniel đến đó. Sau khi em kiểm tra xong, cả ba chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau. Đầu bếp mới của tôi có thực đơn rất thú vị."

 

"À..."

 

Dù vậy, việc Daniel phải băng qua London vẫn không thay đổi. Cậu chẳng hiểu sao câu chuyện lại chuyển hướng như vậy.

 

"Em vẫn luôn hỏi thăm Ulysses mà."

 

Định từ chối, nhưng cậu bất giác ngừng lại khi nghe câu nói cuối cùng của anh. Tristan nhìn cậu, bình thản nói thêm.


"Và cả Hazel, cô ấy cũng tò mò không biết em dạo này thế nào."

 

"...Nếu bác sĩ Hunt không phiền, thì tôi đồng ý."

 

Cuối cùng, cậu gật đầu. Tristan không đáp lại mà chỉ quay người bước đi, dẫn cậu trở lại sảnh theo lối cũ. Cậu bước theo, trước khi rời đi, ngoái lại nhìn bức tranh một lần nữa. Những đường nét đan xen mãnh liệt, hòa quyện thành một thể thống nhất. Sự tương phản màu sắc bỗng khiến cậu xao xuyến đến mức khó tả.

 

Ngay trước tòa nhà phòng tập là một chiếc xe lạ đang đỗ. Khi cậu vừa bước ra, đèn pha nhấp nháy vài lần như báo hiệu.

 

"Đường có tắc không?"

 

Cậu mở cửa ghế phụ và bước lên, hỏi. Daniel mỉm cười lắc đầu.


"Cũng tắc, nhưng không sao cả. Chúng ta đi luôn chứ? Tristan nói anh ấy bận việc ở công ty, bảo tôi đưa cậu đi trước."


"Vâng. Nhưng nếu chỉ có chúng ta, làm sao vào được nhà anh ấy?"

 

Cậu loay hoay cài dây an toàn, bất chợt tự hỏi liệu Tristan có đưa cho Daniel chìa khóa dự phòng hoặc giấu ở đâu đó trong chậu cây.


"Hả?"


Daniel ngạc nhiên, rồi phá lên cười muộn màng.


"Ồ, tất nhiên là được. Nhà đó có bao nhiêu nhân viên cơ mà."


"...À."

 

Lúc này cậu mới nhớ ra Hazel và người đầu bếp mới. Tristan từng nói dinh thự ở Scotland chỉ giữ lại vài người làm tối thiểu, nhưng hẳn nhà ở London đông nhân viên hơn nhiều. Có lẽ khái niệm về "nhà" của cậu hoàn toàn khác biệt với anh.

 

Ngoài cửa sổ xe, những con phố ở Soho lần lượt trôi qua. Bầu trời đang chuyển từ xanh nhạt sang tối mờ trong ánh hoàng hôn. Đèn neon đỏ từ các quán rượu và nhà hát xen lẫn ánh đèn vàng dịu trải dài khắp các con đường.

 

"Nơi cậu vừa đi ra là phòng tập mới đúng không?"


Daniel hỏi khi dừng xe tại đèn đỏ.


"À, vâng."


"Tôi nghe nói nơi đó đang xây dựng. Tập luyện ở đó ổn không?"


"Vâng, rất tốt. Lẽ ra tôi nên mời anh lên tham quan chứ nhỉ."

 

Nhớ lại những lời trầm trồ ngạc nhiên của Marilyn và Niklas, cậu chợt muốn cho Daniel xem qua phòng tập. Cậu cũng chưa giữ lời hứa chơi piano cho anh nghe. Nhưng nghĩ rằng Daniel không rành về các thương hiệu piano như Steinway hay Fazioli, cậu phải giải thích cặn kẽ.

 

"Ở đó có một cây grand piano giống hệt loại dùng ở các hội trường hòa nhạc. Là loại mà cá nhân khó có thể sở hữu được. Hơn nữa, phòng cũng được thiết kế âm học nên dễ theo dõi âm thanh, có cả micro và loa..."

 

Khi cậu kể đến việc có đồ ăn vặt và phòng cách âm cho phép chơi đàn vào ban đêm, Daniel khẽ bật thốt lên đầy ngạc nhiên.


"Thật sự rất tốt cho việc luyện tập đấy."


"Vâng. Bác sĩ Hunt, nếu cuối tháng sau anh còn ở London, thì—"

 

"Đương nhiên tôi sẽ tham dự buổi biểu diễn cá nhân của cậu, Eden. Tôi rất mong chờ."


"Vâng, vậy tôi sẽ nhắn với bên quản lý gửi đủ số vé mời mà anh cần."

 

Bóng tối nhanh chóng bao trùm lấy thành phố. Eden ghé sát đầu vào cửa sổ, ngắm nhìn những ánh đèn từ cây cầu bắc qua sông Thames ở đằng xa. Có vẻ như họ đang đi xuống phía dưới dòng sông. Tristan nói nhà anh gần đây, khiến cậu nghĩ đó là một nơi nào đó gần công ty, như một khách sạn chẳng hạn. Nhưng bây giờ, khi xe đang tiến xa về phía đối diện của London, Eden cảm thấy áy náy vì đã khiến Daniel phải đi một quãng đường dài.

 

"Dạo này anh bận rộn với nghiên cứu của mình đúng không?" Eden hỏi.


"À, đúng thế,"

 

Daniel trả lời, ánh mắt như sáng lên. Anh rời một tay khỏi vô lăng, bắt đầu vẽ những biểu đồ tưởng tượng trong không trung khi giải thích về nghiên cứu hợp tác cùng trung tâm Name. Những lời giải thích chuyên môn của anh chi tiết đến mức ngay cả Eden, người từng tìm hiểu khá nhiều về Name với tư cách là bệnh nhân, cũng thấy khó hiểu.

 

"Sắp tới tôi sẽ tham dự một hội nghị ở Mỹ," Daniel nói tiếp.

 

"Như cậu biết đấy, nghiên cứu về Naim ở bên đó từ lâu đã tiến xa hơn chúng ta. Họ thậm chí còn định nghĩa Name là một căn bệnh trước cả châu Âu vài năm."


"Vâng, tôi có nghe qua," Eden gật đầu.

 

"Nhân tiện, tôi muốn tìm hiểu thêm về một nhà nghiên cứu người Mỹ. Cậu có từng nghe về tiến sĩ Carolyn Longfield chưa?"


Eden lắc đầu. Cái tên nghe quen nhưng cậu không nhớ rõ. Daniel liếc sang cậu và giải thích thêm.


"Bà ấy là người đầu tiên công bố nghiên cứu liên quan đến Name một chiều. Lúc đó đã bị chỉ trích dữ dội."


"À..."

 

 Eden chợt nhớ ra. Tên bà ấy từng xuất hiện trong phần tác giả của một bài luận cũ mà trợ lý của cậu từng đưa.


"Tôi đã đọc bài luận đó," Eden nói.

 

"Đúng vậy. Vì Name một chiều vẫn bị xem như chuyện mê tín nên thời đó áp lực còn lớn hơn bây giờ. Thậm chí họ không nhận được nguồn tài trợ nghiên cứu. Có lẽ vì thế mà bà ấy đã ngừng hoạt động trong một thời gian dài. Không còn dấu vết nào về bà ấy cả..."

 

Daniel thở dài nhẹ nhàng, rồi vội vàng đính chính:

 

"À, tất nhiên tôi không có ý tìm bà ấy để kể chuyện của cậu đâu. Liên quan đến Tristan, điều đó lại càng không thể."


"...Vâng."

 

"Tôi thật sự xin lỗi nếu đã vô tình làm cậu thấy không thoải mái. Tôi chỉ có hứng thú về mặt học thuật thôi."


Eden lắc đầu, ý bảo không sao. Daniel quay lại nhìn đường và tiếp tục.


"Thành thật mà nói, kể từ khi bắt đầu điều trị cho cậu, tôi mới lần đầu cảm thấy hứng thú thật sự với việc nghiên cứu. Là một bác sĩ, tôi thấy điều này thật đáng xấu hổ."


"...Từ sau khi anh tốt nghiệp sao?"


"Đúng vậy. Sau khi ra trường, tôi lập tức trở thành bác sĩ riêng của Tristan, chỉ điều trị duy nhất cho một bệnh nhân. Dù muốn được gặp nhiều bệnh nhân hơn và học hỏi thêm, tôi vẫn cảm thấy loay hoay khi Tristan chuyển đến Scotland. Một năm trời tôi không biết phải làm gì, dù nói là nghỉ phép nhưng thực chất tôi rơi vào khủng hoảng."


"Rồi khi đảm nhận việc điều trị cho cậu, tôi lại có động lực để thực sự nghiên cứu một điều gì đó. Vì thế có thể nói, Eden, cậu chính là ân nhân của tôi."


"Không, tôi đâu có làm gì đâu..." Eden lắc đầu.

 

Chiếc xe rẽ vào một khu dân cư lạ. Ánh đèn đường chiếu xuống những bức tường gạch đỏ hai bên. Eden cảm thấy một cơn đau nhói bất chợt như thể đã từng đến nơi này trước đây.

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (59)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.