Eden không ngoái lại nhìn mặt người trợ lý mà quay lưng bước đi. Cậu lờ đi cả sự tiễn chân của Ulysses cho đến tận sảnh, kéo lê đôi chân đau buốt mà bước nhanh ra ngoài. Bóng tối của khu rừng như một sự an ủi lạnh lẽo, từ từ nuốt chửng lấy cậu.
Cơn mưa đã không dứt suốt hai ngày. Trên tầng hai, Scott Lowell, trợ lý của Tristan Locket, cảm nhận được ánh sáng lóe lên từ sảnh tầng một khi sấm chớp vút qua. Lúc anh lên đến tầng hai, tiếng sấm thấp thoáng vọng lại từ xa. Xen lẫn trong tiếng mưa nặng hạt là âm thanh rừng cây rên xiết chống chọi với gió lớn.
Scott đi dọc hành lang dài, dưới tay là một cặp hồ sơ dày cộm, đến khi đứng trước một cánh cửa. Anh gõ cửa và chờ đợi, bên trong vang lên tiếng chó Ulysses sủa. Hiểu sự im lặng của chủ nhân là lời cho phép, Scott đẩy cửa bước vào.
Ánh đèn trần trong phòng làm việc không được bật. Trên chiếc bàn gỗ hồng sắc lớn, một chiếc đèn bàn nhỏ đang tỏa ánh sáng mờ. Các tài liệu mà Scott trình lên buổi sáng đã được sắp xếp gọn gàng thành từng chồng. Bên cạnh bàn, Ulysses nằm uể oải vẫy đuôi, tạo ra những tiếng gõ nhẹ trên sàn. Người đàn ông đứng bên cửa sổ quay lại, ánh mắt xám lạnh lẽo và u buồn như đang giữ trọn bóng dáng của khung cảnh bên ngoài.
“Bên đội phân tích của Name Center đã giải quyết xong,” Scott nói, kéo chiếc ghế tựa bên tường lại bàn và ngồi xuống. “Bệnh viện chọn cách điều trị triệu chứng mà không tiết lộ danh tính Name vì lý do bảo mật. Tuy nhiên, vì có thể có rủi ro, chúng tôi đã xử lý theo cách tương tự. Vấn đề còn lại nằm ở công ty quản lý, nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được thông tin đã lan rộng đến đâu. Chúng tôi đang trong quá trình điều tra.”
Tristan bước lại gần bàn làm việc, ánh mắt đã sẵn sàng lắng nghe. Scott đặt hồ sơ nặng trĩu xuống trước mặt anh, lật mở.
“Đây là tài liệu đã hoàn thành đối chiếu.”
Tristan không nói lời nào, chỉ cúi nhìn tập tài liệu dày cộm. Những ngón tay trắng muốt, thanh lịch lật qua trang đầu tiên, để ánh đèn vàng mờ soi chiếu những bảng biểu và biểu đồ dày đặc chữ nhỏ.
“Ở các nước phương Tây, tỷ lệ xuất hiện Name là khoảng một trên mười lăm nghìn người. Tại Anh, bệnh này được xếp vào dạng hiếm, với số bệnh nhân được ghi nhận trong nước chỉ hơn bốn ngàn người. Vì tính chất đặc thù, Name được biết đến khá rộng rãi so với tỷ lệ xuất hiện thực tế. Trường hợp Name một chiều lại hiếm đến mức hiện tại, toàn cầu chỉ có dưới mười ca được báo cáo chính thức.”
Tristan dừng lại, không xem tiếp hơn hai mươi trang cuối. Scott kéo hồ sơ lại, mở phần ảnh in phía sau ra và giải thích tiếp:
“Như trường hợp của nghệ sĩ dương cầm nọ, triệu chứng như liệt tứ chi là khá phổ biến. Thông thường, triệu chứng sẽ xuất hiện trước, Name sẽ hiện rõ trên cơ thể sau. Điều đặc biệt là, khi tiếp xúc với đối tượng Name của mình, triệu chứng sẽ thuyên giảm. Nếu không tiếp xúc trong thời gian dài, triệu chứng sẽ quay lại. Đó là lý do tiếp xúc suốt đời là điều bắt buộc. Tuy nhiên, với Name một chiều, vấn đề lại chưa rõ ràng. Có người được chữa khỏi, có người không...”
Lời Scott ngưng bặt khi ánh mắt Tristan chuyển sang Ulysses. Con chó đang áp sát mũi vào cửa sổ, gầm gừ khe khẽ. Đuôi xù của nó hạ xuống, đung đưa chậm rãi.
Đúng lúc đó, một tia chớp làm sáng bừng căn phòng. Ulysses để lộ hết hàm răng, gầm gừ dữ dội.
“Có lẽ nó cảm nhận được sấm sét trước khi chúng ta nghe thấy.” Tristan khẽ chậc lưỡi, vuốt ve lưng con chó. Nó nhìn quanh vài vòng rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên chân anh.
Scott chợt lên tiếng: “Thấy nó nhìn ra ngoài, tôi cứ tưởng có ai đến. Lần trước nó cũng phản ứng như vậy.”
“Không phải gần đây người kia không xuất hiện sao?”
“Đúng vậy.”
“Có lẽ đã từ bỏ.” Tristan nói, vuốt dọc lưng con chó. “Không ai có thể cứ mãi tìm đến.”
“Chắc phải đợi thêm xem thế nào, thời tiết cũng không thuận lợi.”
Dù nói thế, Scott vẫn tự nhủ, nếu cơn bão qua đi, người đàn ông với khuôn mặt nhợt nhạt ấy chắc chắn sẽ lại xuyên qua rừng sâu, gõ cửa chính ngôi biệt thự. Vấn đề trước mắt không hề đơn giản đến mức có thể giải quyết chỉ với vài cơn bão.
Scott vẫn còn nhớ rõ mùa thu năm ngoái, khi lần đầu tiên anh cùng Tristan Locket đến căn biệt thự này. Sau đó, mùa đông với tuyết dày đến đầu gối, mùa xuân khu rừng hồi sinh, mùa hè hồ nước xanh biếc, và giờ là một mùa thu nữa đã tới. Một vòng tuần hoàn đã trôi qua, nhưng những chuyện như thế này chưa từng xảy ra. Tất cả những gì xáo trộn ranh giới trong ngoài của nơi này đều bắt nguồn từ người nghệ sĩ dương cầm có đôi mắt đen ấy.
Ở quán trọ nơi Eden đang trú ngụ, tầng một có một quán rượu nhỏ, chỉ đông khách vào cuối tuần với những người dân trong làng. Không gian rộng rãi được bày trí bằng lò sưởi cũ kỹ, quầy bar bằng gỗ lớn, vài chiếc bàn nhỏ bằng gỗ, và tấm thảm trải sàn đã quá cũ kỹ đến mức họa tiết gần như không còn nhìn rõ.
Khi mưa kéo dài đến ngày thứ ba, trần phòng của Eden bắt đầu rỉ nước. Y như lời Niklas từng nói. Chủ quán trọ, một cặp vợ chồng trung niên, lấy một chiếc xô lớn từ nhà kho ra đặt dưới dòng nước rỉ từ trần và bảo rằng họ sẽ đổ nước đi mỗi khi đầy, vừa làm vừa cười.
Eden thức trắng đêm, chỉ chợp mắt được vào sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy, cậu kiểm tra đồng hồ rồi xuống quán rượu. Đã bốn giờ chiều, thời gian vắng khách, càng vắng hơn trong thời tiết này.
“Eden.”
Chủ quán, người phụ nữ đang đeo tạp dề và dọn dẹp lò sưởi, vẫy tay chào cậu khi cậu mở cửa quán. Đôi găng tay dính than của bà đung đưa trong không trung.
“Thời tiết như thế này chắc hôm nay cậu không ra ngoài được nhỉ?”
“Vâng. Tôi định đợi mưa tạnh thì sẽ đi, nhưng hôm nay không khả quan rồi.”
“Ngày mai cũng không khả quan đâu. Dù mưa có tạnh thì đường vẫn trơn trượt, tôi nghĩ cậu nên ở đây thêm vài ngày thì hơn.”
Bà tháo găng tay, lau tay vào tạp dề trước khi bước vào quầy bar. Eden kéo một chiếc ghế cao ra, ngồi xuống.
"Không có món bánh gà đâu."
Người phụ nữ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Eden ngước lên nhìn bảng đen, nơi thực đơn được viết nguệch ngoạc bằng phấn.
"Vậy cho tôi cá chiên và khoai tây đi."
"Ngồi chờ một lát nhé."
Bà quay người, dáng người đầy đặn thoáng nghiêng qua trước khi biến mất vào bếp. Eden chống đầu lên cổ tay, cố giữ tỉnh táo khi cơn đau nhức âm ỉ khiến mắt anh mờ dần. Dù không bị cảm, sức khỏe anh cứ tệ dần từ tối qua.
Tiếng mưa nặng nề không ngừng gõ lên mái hiên, từng nhịp đều đặn như xoáy sâu vào tâm trí, quấy phá sự tĩnh lặng của não bộ. Bầu trời xám xịt, chìm trong những đám mây đen nặng trĩu, chỉ có ánh đèn vàng mờ nhạt trong quán rượu là nguồn sáng duy nhất. Chờ đợi món ăn, Eden lơ đãng nhìn các chai rượu Scotch xếp đầy kệ, sau cùng chỉ còn tập trung vào việc hít thở chậm rãi để nuốt xuống vị chua trong miệng.
"Cháu ổn chứ, Eden?"
Người phụ nữ quay lại từ bếp, đặt tay lên vai anh. Eden cố mở mắt, đứng dậy nhưng không giữ thăng bằng, suýt ngã nếu không kịp bám vào quầy. Gương mặt bà hiện lên vẻ lo lắng.
"Cháu chỉ hơi không khỏe thôi…"
"Vậy mang lên phòng ăn rồi nghỉ ngơi ngay nhé."
Bà chìa ra một khay thức ăn: những miếng cá chiên giòn được cắt nhỏ và đống khoai tây chiên chất cao. Eden gật đầu cảm ơn, hai tay đỡ lấy khay rồi từ từ bước lên cầu thang, ánh mắt mơ hồ cố tìm cánh cửa phòng mình.
Anh đặt khay xuống bàn, rồi dựa người vào tường, toàn thân run rẩy như chiếc lá. Với tay lấy lọ thuốc đặt trên kệ lò sưởi, anh nuốt chúng khan, không màng nước.
"…A…"
Cơn đau bắt đầu. Eden nằm co lại trên giường, thân hình nhỏ bé như cố thu mình để chịu đựng. Đau đớn bùng nổ trong đầu anh, nhấn chìm cả cơ thể. Phần lưng nơi có tên "Name" như thể bị một lưỡi dao sắc nhọn rạch xuyên qua, rồi bị nung đỏ.
Thuốc giảm đau mạnh nhất mà anh được kê đã không còn tác dụng. Những cơn co giật bất chợt, tấn công anh vài tuần một lần, luôn mang theo nỗi đau dữ dội nhất, thứ mà anh không bao giờ quen nổi.
Cố bất động, Eden giữ chặt tay chân mình, thở nhẹ nhàng qua đôi môi khô khốc. Điện thoại trên bàn đổ chuông, âm thanh vang vọng như mũi kim xuyên thẳng vào màng nhĩ.
Anh đợi thuốc phát huy tác dụng, nằm yên bất động hơn nửa tiếng trước khi cảm nhận cơn đau dịu đi, để lại dư âm rã rời. Lau khuôn mặt đẫm mồ hôi và nước mắt, anh nhìn xuống khay thức ăn đã nguội ngắt. Nếu biết trước sẽ có cơn đau, anh đã xuống quán muộn hơn.
Nước từ trần nhà rơi từng giọt vào chiếc xô phía dưới, hòa cùng tiếng mưa dầm không dứt bên ngoài. Điện thoại lại đổ chuông. Đúng như dự đoán, Niklas gọi.
"Eden, cậu đã ăn chưa?"
Eden bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
"Bây giờ tôi đang ăn đây."
"Ôi trời, tôi làm phiền cậu à? Để tôi gọi lại sau nhé."
"Không sao, cứ nói đi."
Niklas thường gọi một lần mỗi ngày, với cùng những câu hỏi:
"Cậu ăn uống đầy đủ chứ? Chân cậu thế nào? Đi có lạc không? Vị trợ lý vẫn tệ như mọi khi à?"
"Chắc chắn cậu lại ăn đồ ở quán này đúng không?"
"Ừ."
"Công nhận, quán ấy giống mấy quán rượu cổ ở London, chỉ là giá rẻ hơn thôi."
Eden gượng cười, nhai một miếng khoai tây mềm nhũn, rồi nuốt xuống với vẻ chán chường.
"Đúng rồi, tôi có chuyện này."
Niklas ngừng lại, ho nhẹ như lấy đà.
"Tôi tra mấy bài báo cũ về Tristan Locke rồi. Sau khi xem qua chuyện tình cảm của anh ta, tôi chắc anh ta không phải đồng tính đâu. Toàn hẹn hò với mấy cô nàng xinh đẹp cả."
"…Ừm."
"Ý tôi không phải để cậu thấy nản, nhưng với tình hình hiện tại… trừ khi có phương án khác, tôi không nghĩ Tristan sẽ giúp cậu."
Eden đặt dĩa xuống bàn, cơ thể ẩm ướt khó chịu sau cơn đổ mồ hôi.
"À, cậu còn nhớ vụ Tristan mất tích một năm trước không? Cả nước Anh khi ấy nhốn nháo cả lên."
"…Có."
Khi Eden đang lặng lẽ giam mình trong căn phòng nhỏ, hoàn toàn xa lánh khỏi những tin tức hay chương trình truyền hình, tin đồn về Tristan Locket vẫn mơ hồ vang đến tai cậu. Thời điểm ấy, Eden không còn đủ khả năng chi trả tiền thuê căn nhà cũ, buộc phải chuyển đến một căn hộ nhỏ nằm ở khu East End. Nơi ở mới chẳng mấy tiện nghi, thậm chí tiếng ho khan từ phòng bên cạnh cũng lọt qua được bức tường mỏng. Điều đó đồng nghĩa với việc cậu chẳng thể luyện đàn piano ở đó.
Niklas tiếp tục nói với giọng có phần hào hứng:
"Nhà Locke nói là do vấn đề sức khỏe, nhưng nhiều người không tin điều đó, đúng không? Eden cũng nói là Tristan trông rất khỏe mạnh khi gặp lần này mà. Nếu vậy, có khi nào lý do anh ta phải lánh đi Scotland lại là vì một bí mật mà anh ta không thể để lộ ra cho ai biết không?"
Eden không trả lời, chỉ lặng im nghe. Trong quá trình tìm kiếm tin tức về Tristan Locke từ những người được gọi là "thẩm định viên tên tuổi," Eden đã nghe không ít giả thuyết hoang đường: Tristan giết người, trốn chạy cùng một phụ nữ đã có gia đình, hoặc thậm chí phải nhập viện tâm thần cao cấp dành riêng cho giới nhà giàu.
Niklas, càng nói, càng dường như không kiểm soát được sự phấn khích của mình:
"Hiện giờ cậu là người ngoài duy nhất ra vào ngôi nhà đó. Nếu cậu có thể tìm ra thứ gì đó... một điểm yếu chẳng hạn, cậu có thể dùng nó để ép buộc Tristan giúp đỡ mình!"
Eden chầm chậm đặt chiếc nĩa trên tay xuống, cảm thấy cơn khó chịu đang dâng lên.
"Niklas, những chuyện như vậy..."
"Biết là không hay ho gì, nhưng Eden à, chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác?" Niklas nói, giọng trở nên thúc giục hơn. Đột nhiên, tiếng động lạ vang lên từ đầu dây bên kia, có vẻ như ai đó đã giật lấy điện thoại.
Một giọng nam trầm, sắc bén bất ngờ vang lên từ loa:
"Eden, cậu nghe thấy chứ?"
Eden nhận ra ngay đó là Richard, quản lý cấp cao của mình ngày trước. Theo phản xạ, cậu rụt người lại như bị một sức ép vô hình.
"...Richard."
"Cậu không phải thám tử, Eden. Cậu nghĩ mình có thể lục lọi được gì trong ngôi nhà đó? Chỉ làm mất thời gian thôi. Hãy quay về London và để chúng tôi xử lý."
Richard tiếp tục, giọng chắc chắn như thể mọi thứ đã được định đoạt. Ông ta vẽ ra một kế hoạch tỉ mỉ, từ việc công khai chuyện Eden tìm đến Tristan Locket để cầu xin sự giúp đỡ nhưng bị từ chối, cho đến việc tung tin về nỗi đau của Eden ra trước dư luận. "Khi mọi người biết cậu tài năng thế nào nhưng lại bị hủy hoại chỉ vì sự vô tâm của Tristan, làn sóng phẫn nộ sẽ dồn hết về phía anh ta," Richard khẳng định.
Eden cảm nhận được áp lực nặng nề từ lời nói của Richard, nhưng cuối cùng, cậu vẫn thốt lên:
"Richard, cho tôi thêm thời gian. Tôi muốn nói chuyện với Tristan thêm một lần nữa."
"Thật là ngu ngốc!" Richard cắt ngang, giọng lạnh lùng. "Cậu nghĩ một kẻ như Tristan sẽ động lòng vì cậu sao? Cậu chỉ là rắc rối mà anh ta muốn xóa bỏ càng sớm càng tốt."
Eden lặng người đi. Sau một thoáng im lặng, cậu cúp máy, mặc kệ tiếng càu nhàu còn vang vọng trong đầu dây.
Cậu nằm bất động trên giường, tay đặt lên mặt, đôi mắt nhắm nghiền. Trong tâm trí, hình ảnh bản thân đứng trước hàng loạt máy quay, phải phơi bày tấm lưng mang vết dấu "tên gọi định mệnh" trước hàng triệu con mắt tò mò hiện lên như một cơn ác mộng. Nếu làm theo lời Richard, mọi thứ có thể sẽ được giải quyết, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cả đời này cậu sẽ bị trói buộc với Tristan trong mối quan hệ chẳng khác gì ngục tù.
Những suy nghĩ đó khiến Eden cảm thấy nghẹt thở. Cậu biết rõ rằng, tận sâu trong lòng, mình vẫn còn níu giữ chút gì đó gọi là kiêu hãnh. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, nếu tiếp tục, ranh giới của sự kiêu hãnh ấy sẽ sớm sụp đổ.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo