"…Cho anh Locke sao?"
"Hôm nay giám đốc có vẻ..."
Hazel ngừng lại giây lát.
"...Đang không vui."
"Tối qua tôi gặp anh ấy không có vẻ gì vậy..."
Eden nhớ lại hình ảnh Tristan trong phòng ngủ, chẳng có gì khác lạ. Buổi sáng, cậu rời phòng từ sớm nên không gặp anh, vậy mà giờ đây lại phải đối mặt. Nghĩ đến việc này khiến cậu nặng lòng, nhưng lời đã nói ra. Cậu đứng dậy.
"Anh ấy đang ở thư viện phải không?"
"Vâng. Nếu cậu không biết vị trí, tôi sẽ chỉ."
"Không cần đâu, tôi biết rồi. Tôi đi đây."
Hazel dường như muốn Eden thay mình hứng chịu cơn giận của Tristan đang "không vui". Cái giá phải trả cho một bát mì ăn liền thật nặng nề.
"Cậu có chắc là mình cầm nổi khay không?"
Jang hỏi, vẻ lo âu hiện rõ trong ánh mắt.
"Vâng, tôi nghĩ mình làm được."
"Nhớ cẩn thận. Nó khá nặng đấy."
Eden nhẹ nhàng đỡ lấy khay trà, với sự hỗ trợ của Hazel và Jang. Hai tay cậu nâng khay lên, những ngón tay vẫn còn linh hoạt khẽ ôm lấy mép khay. Thử bước vài bước thận trọng, cậu cảm thấy mình có thể giữ ổn định.
"Cảm ơn cậu."
Hazel tiễn cậu tới ngưỡng cửa hành lang, mỉm cười nói.
"Không có gì đâu, Hazel."
Cậu bắt đầu leo lên cầu thang, từng bước một, cẩn trọng đến mức tối đa để không lỡ tay làm rơi khay. Những bước đi chậm rãi cuối cùng đưa cậu tới hành lang tầng hai.
Thư viện – kể từ ngày đầu tiên đặt chân tới đây – cậu chưa quay lại lần nào, nhưng lối đi vẫn in đậm trong trí nhớ. Khác với khi ấy, cánh cửa thư viện giờ đang khép kín. Eden khéo léo xoay người, dùng góc khay gõ nhẹ lên cửa.
Không có hồi đáp từ bên trong. Cậu dừng lại, ngưng thần lắng nghe một thoáng, rồi dùng ngón tay gạt khẽ tay nắm, hé mở cánh cửa.
Qua khe hở, một khung cảnh lộng lẫy nhuốm ánh vàng óng ả dần hiện ra. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên trần nhà hình vòm, làm cả không gian như được dát một lớp hoàng kim.
Kề bên cửa sổ mở ra khu rừng rợp bóng cây, chiếc ghế bành quen thuộc hiện diện, như một nhân chứng bất di bất dịch. Trên đó, người đàn ông đang ngồi đọc sách, những trang giấy trắng như ngà thả dài trên đầu gối anh ta. Cảnh vật tựa một bức tranh sơn dầu nơi triển lãm, lung linh đến mức khiến thời gian ngừng trôi.
Eden bước qua ngưỡng cửa, tiến thêm vài bước trước khi chững lại.
"Để đó rồi ra ngoài đi."
Người đàn ông cất tiếng, không thèm quay lại.
Giọng anh, tưởng như nói với một người hầu nào khác, vang lên ngắn gọn và đanh gọn, trái ngược với phong thái thường ngày. Có lẽ tin đồn về cơn giận đang âm ỉ là sự thật.
Eden đứng bất động, cảm giác ngượng ngùng dâng lên. Khi đó, Tristan Locke khẽ xoay đầu, đôi mắt xám tro hờ hững lướt qua cậu.
"... Sao cậu lại là người mang nó?" Anh hỏi, giọng pha chút ngạc nhiên.
"... Anh hãy dùng khi trà còn nóng nhé."
Eden khéo léo đặt khay trà lên chiếc bàn thấp gần đó. Cậu nhấc tay ra, nhận ra ngón tay mình đã ửng đỏ sau khi giữ chặt mép khay.
"Tôi xin phép. Hẹn gặp lại anh vào buổi tối."
"Khoan đã."
Anh cất lời, khiến bước chân Eden ngừng lại trên nền nhà lát gỗ. Đôi mắt cương nghị của Tristan khóa chặt lấy cậu.
"Cậu nói là muốn tới thư viện mà?"
"... Phải. Nhưng tôi sẽ quay lại sau."
"Vì sợ làm phiền tôi, đúng không?"
Giọng nói anh bình thản nhưng thoáng sắc lạnh, ẩn chứa sự giễu cợt.
"Vâng..."
Thành thật là tất cả những gì cậu có thể làm. Tristan ngừng nhìn cậu, thay vào đó anh đứng lên, một động tác thanh thoát.
"Đằng nào cậu cũng đã đến rồi, để tôi chỉ đường nhé. Một mình cậu sẽ khó mà tìm được thứ mình cần đấy."
"... Vâng. Cảm ơn anh"
Bỏ lại khay trà mà không một lần đoái hoài, Tristan băng qua thư viện, dẫn đầu về phía trung tâm hình tròn.
"Quay người 45 độ về bên phải."
"Như thế này phải không?"
"Đúng rồi. Các giá sách mà cậu đang dứng đối diện chứa tiểu thuyết, thơ, kịch, album ảnh và hồi ký. Sắp xếp theo từng thời kỳ thay vì tên tác giả, có thể khiến cậu hơi khó nhận ra."
"Vâng, tôi hiểu."
"Bên đối diện là tài liệu về khoa học tự nhiên, y học, ngôn ngữ học, triết học. Tuy một vài cuốn không đúng phân loại, nhưng đa phần là như thế. Còn giá sách thấp gần cửa sổ chứa nhật ký cá nhân – không được động vào."
Anh nhướng mắt lên chiếc cầu thang xoắn dẫn tới tầng hai, chỉ bằng ánh nhìn đã toát lên phong thái kiêu ngạo.
"Ở trên đó, có lẽ cậu sẽ thấy thích. Bắt đầu với giá bên phải, nơi chứa nhạc phổ và sách về âm nhạc. Tuy nhiên, cần lưu ý: chẳng hạn, hồ sơ về bản giao hưởng Mahler do Bruno Walter chỉ huy sẽ ở tầng hai, nhưng hồi ký của Walter viết về Mahler lại nằm ở tầng dưới. Cậu hiểu chứ?"
"Vâng."
"Còn lại là cổ điển Hy Lạp và Latin, đa phần bằng nguyên tác. Tôi cho rằng cậu không cần đọc chúng. Và sách, khi xong hãy trả lại đúng vị trí, hoặc đặt trên bàn nếu không nhớ."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Eden ngẩng lên, đôi mắt chăm chú lướt qua vô số cuốn sách trên tầng hai, nơi những giá sách cổ kính trải dài. Nơi đây được bố trí như một ban công lớn, bao quanh tầng một, tạo cảm giác gần gũi nhưng cũng tách biệt vừa đủ. Ở bàn dưới lầu, trà trong chiếc ấm tròn đã nguội. Tristan chẳng nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quay lại chỗ cũ bên cửa sổ, nhặt cuốn sách dang dở lên, tiếp tục đọc.
Eden nhìn theo bóng lưng trầm tĩnh của anh một thoáng rồi đặt chân lên bậc thang đầu tiên dẫn lên tầng hai. Cậu thở ra nhẹ nhõm khi độ cao dần tăng lên, như cách mà khoảng cách cũng giúp xoa dịu bầu không khí có phần nặng nề.
Những giá sách trưng bày chủ yếu các tác phẩm cổ bọc bìa cứng, nhiều cuốn đã sờn màu vì năm tháng. Phần lớn chúng không có tiêu đề trên gáy, khiến cậu phải rút một cuốn ra, lật bên trong để xem nội dung. Dựa lưng vào lan can, Eden lặng lẽ đọc, cảm nhận từng thớ giấy khô, xốp đặc trưng của những quyển sách xưa và mùi bụi mờ hòa lẫn trong không gian.
Kề bên, một dãy giá sách khác hoàn toàn chỉ chứa nhạc phổ. Không cưỡng được sức hút, Eden ngồi bệt xuống ngay trước giá, bắt đầu xem qua các bản nhạc được sắp xếp theo tên tác giả. Có những tập nhạc phổ sạch như mới, nhưng cũng có những tập đã từng được sử dụng, với các đoạn nhấn được đánh dấu bằng bút chì đậm, nguệch ngoạc và đầy cảm xúc. Trong một tập nhạc phổ cũ kỹ dành cho nhạc trưởng, cậu thậm chí phát hiện chữ ký tay của một vị chỉ huy vĩ đại, khiến bản thân sững lại, đôi mắt không rời đi được.
Khi quay trở lại tầng một, Eden mang theo ba cuốn sách kẹp bên sườn. Tuy vậy, cậu quyết định ngồi lại trước khi mang chúng đi. Một lần nữa, cậu liếc qua Tristan – người vẫn không hề ngoái đầu lại, dường như chẳng bận tâm đến sự hiện diện của cậu.
Ngồi xuống chiếc ghế bọc da gần bàn, cậu cẩn thận mở một cuốn sách, đẩy khay trà sang bên. Trong ý định, Eden chỉ định giữ một cuốn để đọc kỹ, hai cuốn còn lại sẽ trả về chỗ cũ ngay sau khi lướt qua.
Không gian yên tĩnh bao phủ. Từ phía sau, tiếng lật từng trang sách của Tristan khe khẽ vọng đến tai. Bên ngoài cửa sổ, khu rừng thì thầm những âm thanh mơ hồ của thiên nhiên – tiếng chim hót, hay xa hơn là tiếng động nhẹ nhàng của thú rừng.
Hương thơm của giấy cũ hòa lẫn với mùi trà và bánh quy vẫn còn phảng phất trong không gian cao rộng, ánh sáng vàng nhạt của mặt trời như dịu dàng ôm lấy tất cả.
Chìm trong từng dòng chữ trên trang sách, Eden bất giác ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc đó, căn bếp ở tầng trệt hay cả thành phố London xa xôi – nơi cậu sẽ sớm quay trở về – đều tan biến khỏi tâm trí. Tựa như cậu đã bước qua cánh cổng vào một thế giới khác – yên ả, tráng lệ và gần như vĩnh cửu.
Trong dinh thự giữa khu rừng, không khí bao trùm khiến nơi đây tựa như một vùng đất không thuộc về thế giới mà Eden biết. Ngay từ khoảnh khắc bước chân vào, cậu đã có cảm giác rằng thời gian tại nơi này dừng trôi, ánh sáng mặt trời chẳng bao giờ thay đổi. Tựa như Eden đang lạc bước vào một kiệt tác hội họa, một thế giới nơi Tristan Locke sinh sống.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo