Khi Eden đẩy lùi ghế ra để lên tầng lần nữa, Tristan bỗng cất giọng từ phía sau. Âm điệu bình thản như thể hai người vẫn đang trò chuyện từ trước đó.
"Eden là tên mà cậu đã mang từ khi sinh ra sao?"
Eden khựng lại giữa động tác đứng dậy, tay đặt trên lưng ghế, quay về phía cửa sổ, nơi Tristan đang đứng.
"Không, ở Hàn Quốc tôi từng dùng tên 'Do Hwa'."
"Do Hwa..."
Tristan lặp lại cái tên, giọng nói trầm thấp và mượt mà. Âm thanh ấy len qua tai cậu một cách kỳ lạ, như cái tên này không còn thuộc về mình. Nó tựa như một bàn tay vô hình lướt qua lớp áo, chạm vào tận sâu lớp da thịt, để lại cảm giác ngượng ngùng đến khó chịu.
"Ai đã đặt tên Eden cho cậu?"
"Thầy dạy piano ở Hàn Quốc đã đặt cho tôi khi biết tôi sẽ ra nước ngoài du học. Ông ấy, ờ... đã phiên dịch cái tên."
"Thật sao? Ý nghĩa ban đầu của tên Eden có giống Do Hwa không?"
"Vâng. Nó được lấy từ một bài thơ cổ Trung Quốc. 'Do Hwa' ám chỉ 'Đào Hoa Nguyên' – một miền đất lý tưởng phủ kín hoa đào, điều mà thầy nói là tương đương với Vườn Địa Đàng trong văn hóa phương Tây."
"Hoa đào..." Tristan khẽ mỉm cười, vẻ hứng thú hiện lên trên khuôn mặt.
"Cái tên ấy có vẻ như xuất phát từ gốc của đạo Lão hay thi học chăng?"
"Đúng vậy. Đó là câu chuyện mẹ tôi rất yêu thích."
Eden im lặng, chờ đợi một lời chế nhạo về sự mềm mại có phần nữ tính của cái tên này khi dành cho một cậu bé. Nhưng Tristan không làm vậy. Sau vài giây trầm ngâm, anh chỉ nhàn nhạt nói:
"Đúng là trùng hợp thú vị. Cậu có biết lịch sử của dinh thự này không?"
"Không, tôi chưa biết."
"Nó được xây vào giữa thế kỷ 19, tức là cũng khoảng 150 năm tuổi rồi. Trước khi tôi mua lại, nơi đây đã bị bỏ hoang khá lâu. Nhưng vào thế kỷ 20, một nhà quý tộc đã sửa sang và đặt tên cho dinh thự này là 'Arcadian Hill'."
"'Arcadian Hill'?"
"Đúng vậy. Có vẻ như ông ta nuôi tham vọng biến nơi đây thành một kiểu Đào Hoa Nguyên – một miền quê yên bình không tồn tại trên mặt đất. Nhưng sau đó, người này chết thảm vì nợ cờ bạc."
Ánh hoàng hôn giờ đã chìm dần qua đường chân trời, bóng tối lan ra, báo hiệu mùa đông sắp đến. Tristan gập cuốn sách trên tay và đứng dậy.
"Đông và Tây dường như đã gom hết mọi hình mẫu của thiên đường về đây, nhưng chỉ để tạo ra một mớ hỗn độn bừa bộn."
Giọng nói lạnh lùng pha chút chua cay, như thể từng từ đều mang theo ý niệm u uất, làm không khí trở nên nặng nề. Eden ngước lên nhìn anh, khuôn mặt lạnh lẽo của Tristan ánh lên sắc tàn của buổi chiều tà. Phía sau anh, khu rừng xanh thẫm bắt đầu nuốt chửng ánh sáng cuối cùng, và những mảng tối xâm chiếm không gian, để lại vẻ lốm đốm ma mị trên làn da nhợt nhạt của anh.
Mùa đông, với những đêm dài bất tận, đã dần tiến đến.
Những âm thanh vọng ra từ phòng tiếp khách của Daniel Hunt là một bản opera của Verdi. Khi giọt mồ hôi chảy từ trán xuống khiến mắt Eden xót rát, bản nhạc dường như kéo dài vô tận cuối cùng cũng khép lại bằng một nốt kết lặng lẽ. Daniel nhìn đồng hồ trước khi với tay tháo thiết bị ra khỏi các ngón tay của Eden.
"Cậu vất vả rồi."
"Cảm ơn anh."
Các ngón tay của cậu đau nhói, trong khi đầu óc thì tê dại. Eden cử động những ngón tay vừa được giữ chặt vài lần, rồi ngả người lên lưng ghế sofa êm ái. Daniel cầm điều khiển từ xa giảm âm lượng của dàn loa, rồi đưa cho cậu một chiếc khăn.
"Hôm nay cậu thấy sao? Khá hơn hôm kia một chút, đúng không?"
"Vâng."
"Tốc độ phục hồi của cậu nhanh hơn nhiều so với dự đoán đấy. Với đà này, chẳng mấy chốc mà cả mười ngón tay đều sẽ linh hoạt trở lại thôi."
Dù biết những lời này như một dạng an ủi, giúp xoa dịu buổi trị liệu khó khăn vừa qua, Eden vẫn thấy nhẹ nhõm. Nhận lấy chiếc khăn, cậu mỉm cười lau đi mồ hôi trên trán.
"Nhờ bác sĩ Hunt luôn quan tâm kỹ lưỡng nên tôi mới được như vậy."
Vị bác sĩ tóc vàng mỉm cười, vươn tay bắt lấy lời khen:
"Thật ra là nhờ sự chăm chỉ từ bệnh nhân của tôi mới đúng."
Anh đứng dậy, hỏi thêm:
"Hôm nay bạn của cậu sẽ tới đón phải không?"
"Đúng vậy."
Eden ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Đã hơn năm giờ chiều, nhưng Niklas – người nói sẽ liên lạc khi đến – vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện.
"Vậy thì cứ thư giãn một lúc trước đã nhé. Cậu uống thêm chút nước, rồi thả lỏng một chút đi."
"Cảm ơn anh."
Eden nhấc ly nước bằng bốn ngón tay đang dần linh hoạt hơn để làm dịu đi cổ họng khô khốc. Daniel, ngồi đối diện và cầm chai nước, bắt đầu ngân nga theo giai điệu aria từ bản opera.
"Anh có vẻ rất thích Verdi nhỉ?"
Eden cứ nghĩ với một người sử dụng đàn piano chỉ để trang trí như Daniel thì chẳng mấy quan tâm đến âm nhạc cổ điển. Nhưng Daniel thoáng ngạc nhiên trước nhận xét đó, rồi bật cười.
"Thật ra tôi chỉ mới nghe một vài tác phẩm của Verdi nên cũng chưa chắc chắn. Nhưng nhờ cậu mà tôi mới bắt đầu hứng thú với nó đấy."
"Nhờ tôi… nhạc opera sao?"
"Là nhạc cổ điển. Tôi mới nghe đến bài thứ 56 trong danh sách '1000 Kiệt Tác Nhạc Cổ Điển', vậy nên vẫn chỉ là một người mới học thôi."
Eden không kiềm được mà bật cười. Daniel ngập ngừng một lúc, rồi hơi nghiêng người về phía trước:
"Thật ra… tôi đã xem vài đoạn video."
"Video gì cơ?"
"Video buổi biểu diễn giúp anh giành chiến thắng cuộc thi ấy."
Eden bất giác khựng lại. Nhưng Daniel không nhận ra, vẫn hăng say nói về cảm nhận của mình.
"Thật tuyệt vời! Tôi không thể tin được làm sao mà đôi tay có thể chuyển động như vậy… Thật giống như vượt qua giới hạn của con người vậy."
"…Cảm ơn anh."
May mắn thay, tiếng rung của điện thoại đã ngắt đoạn hội thoại. Trên màn hình hiện lên tin nhắn của Niklas: “Kẹt xe mất rồi! Khoảng 10 phút nữa chắc mới tới?”. Eden dùng đầu ngón tay đáp lại vài chữ, còn Daniel ngồi đó quan sát, bất chợt lên tiếng:
"Phải rồi, hôm nay anh mặc thế này vì…"
"À… tôi phải tham dự buổi biểu diễn của một người bạn học."
"Người ấy cũng là nghệ sĩ piano à?"
"Đúng vậy."
Người bạn đó chính là Julian Svenson, người sáng nay đã nhắn tin đến hai lần chỉ để chắc chắn Eden sẽ có mặt. Cậu ấy lúc này hẳn đang thả lỏng tay sau cánh gà.
Niklas, khi lấy vé được Julian gửi nhờ tại công ty, đã tỏ vẻ không thoải mái lắm. Thậm chí, trong cuộc gọi buổi sáng để sắp xếp lịch trình, anh ta không kìm được mà nhận xét:
“Nhưng mà này Eden, cậu đúng là rộng lượng thật. Tôi thì chẳng thèm đến đâu! Cậu thật sự không cảm thấy gì à?”
Niklas nói ra câu đó với sự chân thành tuyệt đối, khiến Eden chẳng biết đáp lại ra sao.
Nếu thực sự chẳng cảm thấy gì, có lẽ cậu đã không đến đây. Ca khúc Julian sắp trình diễn từng là tác phẩm mà Eden hợp tác với dàn nhạc của trường đại học. Lúc ấy, Julian còn ngồi dưới hàng ghế khán giả. Đó là những điều giờ đây không còn quan trọng nữa.
Ngay cả khi tay cậu hỏng, thay vì cắt đứt liên lạc và tự nhốt mình, có lẽ việc giữ mối quan hệ với bạn bè và thầy cô vẫn tốt hơn. Cái khiến Eden mất cả sự nghiệp lẫn con người quanh mình chính là sự tự kiêu không cần thiết. Cậu không làm gì sai cả, vậy mà sao khi đó lại ghét việc để lộ đôi bàn tay co quắp của mình đến thế? Tại sao lại không đối mặt mà lại thu mình trong căn phòng trọ tồi tàn?
Và giờ đây, mọi thứ vẫn chẳng khác gì ngày ấy. Eden biết rõ, việc không từ chối lời mời của Julian cũng như việc đến dự buổi diễn đầy gượng gạo này, tất cả chỉ là kết quả của một niềm kiêu hãnh không hề thay đổi. Ngắm nhìn ánh mặt trời dần khuất sau khu vườn của Daniel, Eden hiểu rằng mình vẫn chưa thực sự vượt qua điều gì cả.
Tại khán phòng hòa nhạc ở Southbank, mặt trời đã lặn khi họ đến nơi. Sau một hồi lượn vòng tìm chỗ đỗ xe, Niklas cuối cùng cũng tìm được một góc hẹp. Khi anh xoay người lại, anh liền nhớ ra điều gì đó:
"Eden, trong hộc để đồ có vé…"
Anh dừng lại khi nhận ra Eden đã mở hộc và lấy vé ra đưa cho mình. Niklas há hốc, lại không tiếc lời tán thưởng giống như khi lần đầu nhìn Eden cầm được dĩa tại nhà hàng.
"Tay anh đúng là kỳ diệu thật. Như liều thuốc chữa bách bệnh ấy!"
"Vẫn còn phải tập luyện nhiều lắm."
"Thì sao chứ, từ chỗ không cử động được chút nào mà giờ linh hoạt thế này, cứ như phép màu vậy!"
Họ bước ra khỏi xe, băng qua bãi đỗ tối mịt để tới cửa. Niklas, có vẻ không quen thuộc lắm với kiểu sự kiện này, mặc bộ lễ phục trang trọng quá mức. Vào đến sảnh chờ, anh ngó quanh quẩn mãi với vẻ tò mò.
"Người đông thật. À, có cả quầy bar nữa kìa. Biết vậy đến sớm làm ly thì hay biết mấy!"
Sảnh chờ lớn với ánh đèn sáng rực mang bầu không khí hoàn toàn trái ngược vẻ yên tĩnh lạnh lẽo bên ngoài. Người ta đứng túm tụm, có người kéo thêm ghế ngồi quanh bàn nhỏ, hoặc đứng bên sofa tay cầm ly rượu vang, chuyện trò rôm rả.
"…Niklas."
Eden gọi nhẹ khi thấy anh nhận cuộc gọi. Niklas gật đầu ra hiệu và bước vài bước xa ra. Trong khi đó, ánh mắt Eden dừng lại ở góc sảnh, nơi treo bức áp phích có khuôn mặt lịch lãm của Julian Svenson. Dù chỉ là nghệ sĩ khách mời song tấm ảnh lại được in khá lớn.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo