[NOVEL] Ebony Castle Chap 4

Sáng hôm sau, cơn mưa nhẹ cuối cùng cũng dứt. Eden bước xuống tầng một của nhà trọ và đi đến khu vực tiền sảnh để mang giày. Ngay lúc đó, cậu bắt gặp bà chủ trọ vừa bước ra từ quán rượu nối liền với nhà.

"Eden? Trời còn âm u thế này mà cậu định ra ngoài sao?" bà ngạc nhiên hỏi.

Eden gật đầu nhẹ, cố nở một nụ cười.
"Vâng, tôi nghĩ trời đã tạnh rồi."
“Cậu định đi làm gì thế? Nghiên cứu thiên nhiên sao? Trên đời này chẳng có việc gì là dễ dàng cả. Đường vẫn trơn lắm, cẩn thận đấy…”

Bà chủ nhà trọ liếc nhìn dáng vẻ của Eden rồi quay người mở cửa tủ giày cạnh lối vào.
“Chờ chút nhé.”

Một đôi ủng to được lấy ra, theo sau là một đôi ủng trẻ em màu hồng và một chiếc ủng màu xanh lá cây.
“Còn một chiếc nữa đâu đó, nhưng trước hết cứ thử đôi này xem sao.”

“Cháu mượn được chứ ạ?”
“Tất nhiên rồi. À, còn đôi này nữa, bề ngoài hơi bẩn nhưng còn mới nhất đấy.”

Bà kéo ghế đẩu từ quầy lễ tân lại gần để Eden ngồi. Eden cố gắng tự mang ủng nhưng không thể, đành để bà chủ ngồi xổm trước mặt giúp cậu. Một chiếc ủng màu xanh sạch hơn và một chiếc màu đen lấm đầy bùn đất được lần lượt xỏ vào chân Eden.
“Đi từ đây ra đó thử xem, xem cái nào vừa hơn.”
“…Cái này ạ.”

Dù cả hai đều rộng nhưng đôi màu đen có vẻ ít lỏng lẻo hơn. Eden đi thử vài bước rồi quay lại ngồi, mang nốt chiếc ủng màu đen còn lại với sự giúp đỡ của bà chủ.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì. Trời có thể lại mưa đấy, cần tôi cho mượn áo mưa không?”
“Không sao đâu ạ, cháu ổn mà.”

Bà mở cửa, giữ nó cho cậu. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến chiếc chuông gió treo trên khung cửa kêu leng keng.
“Nếu trơn quá thì quay lại đây nhé. Cây cối có chạy đi đâu mà lo.”
“Cháu biết rồi. Cảm ơn cô.”

Eden quay lại vẫy tay trấn an bà chủ, sau đó bước đi. Khi cậu đã khuất bóng, cửa nhà trọ mới khép lại.

Mỗi bước đi, tiếng ủng cao su kêu cót két. Tuy nặng nề và dễ làm cậu mỏi chân, nhưng nhờ đôi ủng, cậu chẳng cần bận tâm những vũng nước đọng trên đường. Eden dừng lại khi đến con đường dẫn vào rừng, ngước nhìn con đường lầy lội trước mặt.

Bình thường, cậu chẳng mấy khi muốn leo lên con đường như thế này, nhưng cơn bão đã giữ chân cậu trong nhà trọ suốt bốn ngày. Mỗi sáng, ngắm nhìn cơn mưa qua khung cửa sổ, hình ảnh căn biệt thự nơi Tristan Locket sống lại như mờ nhòa hơn, xa cách hơn. Nó vốn dĩ đã như một giấc mơ, cậu chỉ sợ khi đến đó, tất cả chỉ còn là bãi đất trống.

Đường rừng khác hẳn với đường làng được trải nhựa. Lớp bùn dày ngập đến cổ chân khiến mỗi bước đi trở nên nặng nề. Cảnh vật cũng trở nên lạ lẫm, như thể cơn bão đã tước đi mọi sự sống trong khu rừng, để lại vẻ tàn tạ và tĩnh mịch đến đáng sợ.

“Á! A…”

Cuối cùng, Eden trượt chân ngã nhào, bùn đất và lá khô bám đầy tay chân. Sau cú ngã, cậu đành chậm rãi và cẩn thận nhấc từng bước chân. Những tiếng lép nhép vang lên mỗi khi đôi ủng được kéo khỏi bùn.

Khi vượt qua ngọn đồi cuối cùng, căn biệt thự khổng lồ hiện ra trong tầm mắt, Eden bỗng dừng lại. Hôm nay, tòa nhà trông càng cũ kỹ hơn, như bị thời gian và sự đổi thay vùi lấp. Những dây thường xuân khô héo quấn chặt quanh bức tường gạch nâu xỉn màu, khung cửa sổ rỉ sét, những chiếc ống khói trơ trọi không chút hơi ấm.

Eden gõ lên cánh cửa gỗ nặng nề rồi áp tai nghe ngóng. Xa xa, tiếng chó sủa văng vẳng như vọng lại.
Cạch.

Eden cúi nhìn, theo bản năng tìm kiếm Ulysses, nhưng trong hành lang tối tăm, chỉ có người trợ lý tóc vàng đứng đó. Gương mặt trắng nhợt vô cảm của anh ta nhìn thẳng vào Eden.
“Cậu đến muộn hơn mọi khi.”

“…Tại trời mưa, đường trơn quá.”

Chỉ khi đó, Eden mới nhận ra bộ dạng lấm lem bùn đất của mình. Ngay cả khi còn bé, cậu cũng ít khi trong tình trạng này. Eden định phủi bớt bùn trên quần áo nhưng lại thôi, rồi hỏi:
“Ngài Locke… có ở đây không?”

“Ngài ấy không có ở nhà.” Người trợ lý trả lời, ánh mắt chăm chú như muốn dò xét Eden, rồi nói thêm:
“Lần này thật sự là vậy.”

“...Ngài ấy cũng ra ngoài sao?”
“Thỉnh thoảng vẫn có.”

Eden chần chừ cúi đầu, mồ hôi làm ướt tóc, bết lại trên trán. Người trợ lý có vẻ không định để cậu vào nhà lần này. Nhưng lạ thay, thay vì thất vọng, Eden lại cảm thấy nhẹ nhõm.

“Ngài ấy trở về, phiền anh nhắn lại rằng tôi rất mong được gặp, dù chỉ một lần.”

Cậu vừa quay đi, giọng nói của người trợ lý đã kéo cậu dừng bước.
“Cậu muốn vào nhà một chút chứ?”
“…”

Cậu ngẩng lên, sự hoài nghi hiện rõ trong ánh mắt, khiến người trợ lý khẽ cười mỉa mai.
“Tôi không giữ cậu lâu đâu. Vào uống một ly nước rồi hãy đi.”
“…Cảm ơn anh.”

Eden bước vào. Căn nhà hôm nay tối tăm hơn thường lệ, ánh sáng yếu ớt từ ngoài trời chẳng thể xua đi bóng tối trong sảnh lớn hay trên cầu thang đá cẩm thạch dẫn lên tầng hai.

Người trợ lý dẫn cậu vào phòng khách, bảo cậu ngồi chờ rồi rời đi. Eden ngồi xuống mép ghế sofa quen thuộc. Từ đâu đó, tiếng chó sủa lại vọng đến, nhỏ nhưng rõ ràng.
Căn phòng không có lửa sưởi khiến không khí lạnh lẽo thấm vào da, như thể mặt trời đã lặn từ lâu, chỉ còn bóng tối mờ ảo bao phủ. Bức tranh tĩnh vật trên lò sưởi lại nổi bật hơn trong bóng tối, những sắc màu của hoa và trái cây sống động như thật, tựa như chỉ cần với tay là có thể chạm vào. Đó là phong cách hội họa mà Eden từng thấy vài lần trên những bức tường của các viện bảo tàng.

"Cậu nên dùng một chút gì đó ấm áp," giọng nói vang lên khi vị thư ký bước vào, mang theo một khay trà.

Trên khay là ấm trà bốc khói, bình sữa nhỏ, cùng một đĩa bánh sandwich. Eden bối rối đứng lên.
"Không cần phiền như vậy đâu—"
"Xin ngồi đi."

Thư ký đóng cửa phòng, đặt khay trà lên bàn bằng những động tác gọn gàng. Eden đành kéo ghế, ngồi vào một góc bàn. Sau khi chuẩn bị xong, người thư ký rót trà vào tách của Eden rồi ngồi xuống đối diện.

Eden chờ đến khi thư ký nhấp một ngụm trước mới nhấc tách trà lên bằng hai tay. Hương vị thanh nhẹ của trà nóng mang theo chút vị đắng và ngọt dịu, như khoai lang nướng, lan tỏa khắp đầu lưỡi.
"Trà ngon quá."
"May là hợp khẩu vị của cậu."

Eden đặt tách xuống, để lại những vết bẩn từ bùn trên tay làm mờ lớp men sứ trắng. Cậu lặng lẽ chùi nhưng không thể xóa được.

Ánh mắt thư ký lướt qua lớp kính mờ sương của chiếc kính tròn, để lộ đôi mắt xanh thẳm khi lớp hơi nước tan biến. Anh ta nhìn về phía rèm cửa đóng kín.
"Mùa đông sắp đến rồi."

"Vùng này lạnh hơn London nhiều. Highland luôn có mùa đông đến sớm, và nhiệt độ giảm nhanh xuống dưới 0 độ. Tuyết cũng rơi rất dày."
"…Tôi hiểu."
"Đến khi đó, việc cậu leo lên ngôi biệt thự này sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều."

Eden đáp lời bằng giọng đều đều, nhưng khi ngẩng lên, cậu thấy người thư ký đang quan sát mình.
"Cậu Eden… kể từ lần đầu cậu đến đây, tôi thấy cậu càng lúc càng không nắm bắt được tình hình."

Câu nói bất ngờ khiến Eden khựng lại.
"Cậu có biết rằng ngài Tristan Locke đang chuẩn bị rút lui khỏi mọi hoạt động công khai không?"

Eden khẽ lắc đầu. Người thư ký tiếp tục, ánh mắt như đang nhìn thẳng vào không gian tưởng tượng nơi một văn phòng nào đó ở London.
"Kể từ khi bá tước Cherrington buộc phải từ chức đầy tai tiếng cách đây 5 năm rưỡi, ngài Tristan đã gánh vác vai trò lãnh đạo của Tập đoàn Locke khi còn rất trẻ, và ngài ấy đã đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc chỉ trong vài năm. Nhưng từ mùa thu năm ngoái, ngài ấy đã quyết định ẩn cư ở khu rừng này."

"Hiện giờ, quyền lực của ngài ấy đang bị tranh đoạt gay gắt cả bên trong lẫn ngoài tập đoàn."

Eden im lặng, nhớ lại những bài báo đã đọc nhưng không hiểu vì sao thư ký lại nói những chuyện này với mình.

Người đàn ông đối diện bỗng nhìn thẳng vào Eden, giọng trầm và khô khốc:
"Cậu Eden, tôi mong ông Tristan sẽ hủy kế hoạch nghỉ hưu và quay trở lại dẫn dắt tập đoàn."

Eden chợt hiểu ra ý tứ ẩn sau lời nói. Thư ký cười nhạt, tự giễu mình.
"Thật buồn cười, phải không? Nhưng khi tình hình đã tồi tệ thế này, tôi chẳng còn gì để mất. Dù tôi không tin cậu có thể thuyết phục được ông ấy, nhưng tôi sẽ không cản cậu đâu."

Cậu định nói lời cảm ơn, nhưng người đàn ông đã đẩy ghế đứng lên, ánh mắt nặng nề nhìn xuống.
"Đừng cố gắng thuyết phục ngài ấy bằng lòng thương hại. Tristan Locke là người lạnh lùng, quyết đoán, và thông minh nhất mà tôi từng gặp. Nếu ngài ấy không muốn bị dao động, thì không ai có thể lay chuyển được."

Eden ngẩng lên, hỏi:
"Vậy tôi nên làm gì?"

Thư ký nhún vai, mỉa mai:
"Nếu là tôi, tôi sẽ từ bỏ sớm và tập trung thương lượng lấy khoản bồi thường thích đáng."

Trước khi rời đi, anh ta nhìn Eden lần cuối, ánh mắt sáng quắc trong bóng tối, như một người vừa thoát khỏi căn phòng chật chội.
"Nhưng nếu cậu vẫn muốn thử… thì cứ cố gắng kéo ngài ấy ra khỏi ngôi biệt thự chết tiệt này đi."

Tiếng chó sủa từ xa vọng lại, như phản chiếu nỗi tuyệt vọng mơ hồ giữa căn phòng u tối.

Tối hôm đó, Eden bị lạc giữa khu rừng mịt mù.
Lần đầu tiên nhận ra mình đã lạc đường, là khi tôi đi ngang qua một cái cây có cành uốn cong như hình chữ J. Trên đường lên, tôi không hề nhớ đã thấy cái cây này.

"Mình đã sai đường ở đâu nhỉ?" Tôi đặt mu bàn tay lên thân cây, cố nhớ lại, và chợt nghĩ đến lời nhắc nhở của bà chủ nhà trọ rằng phải trở về trước khi trời tối.

"A…!"
Chân tôi vấp phải một rễ cây ẩn dưới lớp lá khô. Tôi loạng choạng ngã xuống, đầu gối đập mạnh vào mặt đất ẩm ướt. Rừng sau khi mặt trời lặn lạnh đến bất ngờ. Mặc dù tôi đã khoác thêm hai lớp áo bên trong chiếc áo phao, nhưng bàn tay và khuôn mặt để trần vẫn không ngừng mất nhiệt. Từ khi xuất phát, cơ thể tôi đã có cảm giác ớn lạnh, giờ đây lại càng run rẩy theo từng đợt.

Điện thoại của tôi vẫn nằm trong túi. Trong danh bạ có số của nhà trọ, cũng như của Niklas hay Richard ở London. Dù trong rừng tín hiệu yếu, tôi tin nếu kiên nhẫn tìm một vị trí có sóng, tôi sẽ liên lạc được với ai đó. Tình hình có thể trở nên phiền toái, nhưng ít nhất tôi không hoàn toàn vô vọng.

Với suy nghĩ ấy làm chỗ dựa, tôi tiếp tục lên đường. Chọn đại một con đường xuống dốc, tôi đi mãi cho đến khi tìm thấy một con đường lớn đủ rộng cho xe chạy qua. Quyết định bám theo đường lớn này, tôi nhủ thầm khi thấy cánh cổng đầu tiên, sẽ men theo hàng rào sắt để tìm đường quay lại.

Ban đêm trong rừng khác hoàn toàn so với ban ngày. Tiếng côn trùng râm ran, gió lùa qua tán cây tạo thành những âm thanh rợn người. Thỉnh thoảng, tiếng vỗ cánh hay cú kêu vang lên từ xa. Tôi bước chậm rãi, cố làm giảm âm thanh phát ra từ bước chân. Trong khu rừng rộng lớn thế này, chắc chắn sẽ có những loài thú lớn, và tôi chỉ hy vọng mình không trở thành mồi của bất kỳ con thú nào.

Đi qua từng khoảng tối, tôi bắt đầu nghĩ đến những điều sắp xảy ra.
Ngay cả khi nhờ thư ký giúp đỡ để gặp lại Tristan Locket, tôi cũng sẽ chỉ lặp lại những lời đã nói trước đó. Thư ký bảo rằng kêu gọi cảm xúc không có tác dụng, nhưng tôi cũng không đủ vị thế để đưa ra bất kỳ giao dịch nào với anh ta. Có lẽ, như Richard đã nói, công khai chuyện này với báo chí hoặc dùng điều đó để đe dọa Tristan sẽ hiệu quả hơn.

Suy nghĩ chồng chéo khiến tôi mệt mỏi. Nghĩ đến những cuộc đấu tranh nhàm chán và vô vọng trước mắt, tôi bất chợt tự hỏi, liệu sự kiên trì có phải là một cái tên khác của sự ngu ngốc khi không biết từ bỏ?

"A!"
Chân đau khiến tôi khuỵu xuống. Cơ thể run rẩy đến mức hàm răng va vào nhau. Ánh trăng hiếm hoi lọt qua tán cây cũng bị che khuất bởi mây đen. Tôi bật đèn flash trên điện thoại nhưng bàn tay không ngừng run rẩy khiến tôi đánh rơi nó xuống đất. Cúi người nhặt lên, tôi cảm thấy toàn thân kiệt sức, không muốn đứng dậy nữa. Tôi cuộn mình, nhắm mắt lại. Dù biết rằng ngủ quên ở đây sẽ rất nguy hiểm, nhưng mắt tôi như bị kéo sụp xuống.

Đúng lúc đó, tiếng côn trùng bất ngờ im bặt. Tiếng sỏi lăn dưới bánh xe vang lên, và một luồng ánh sáng chói lóa chiếu thẳng về phía tôi. Tôi lảo đảo đứng dậy, nép sang một bên. Một chiếc xe lớn màu đen hiện ra từ bóng tối, dừng lại ngay bên cạnh tôi thay vì đi tiếp.

Có phải thư ký đã lo lắng mà đi tìm tôi không?
Tôi nheo mắt nhìn cửa sổ xe hạ xuống.

"Lowell..."
Tôi định gọi tên thư ký nhưng dừng lại. Đôi mắt tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ẩn hiện trong bóng tối, với làn da trắng mịn, mái tóc nâu nhạt rủ xuống trán và đôi mắt xám sắc nét.

"Lên xe đi." Tristan Locket cất tiếng. Ghế bên cạnh anh ta trống.

 

Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

Bình Luận (59)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.