Rời khỏi căn phòng nhỏ, Eden kéo chặt áo khoác trước khi kiểm tra cửa đã khóa hay chưa. Lúc gần sáng, cậu tìm kiếm được một phòng luyện tập gần đây – cách một trạm tàu điện ngầm. Có vẻ đó là một phòng chủ yếu phục vụ ban nhạc hơn là piano cổ điển. Trang web đơn giản của họ vẫn để nguyên mẫu giao diện miễn phí, và trên đó chỉ có vài bức ảnh kém chất lượng chụp trống và keyboard.
Phải đến 9 giờ 15, khi giờ mở cửa đã qua từ lâu, họ mới nghe điện thoại.
"Phòng piano hả? Khi nào cậu đến?"
“Bây giờ tôi định đi.”
"Vậy cậu cứ đến nhé."
Trong tiếng nhạc ồn ào xen lẫn tiếng bước chân chạy rầm rập ở hậu trường, giọng cô nhân viên đột nhiên bổ sung, như vừa chợt nhớ ra:
"Nếu chỉ chơi piano, bạn muốn phòng có đàn grand piano không? Nhưng giá sẽ cao hơn đấy."
“Đàn grand?”
"Ừ. Đó là cây grand đã cũ nhưng phòng thì rộng hơn. Phòng thường giá 8 bảng một giờ, còn phòng grand là 12 bảng.”
Eden cố khắc phục sự lưỡng lự nơi đầu lưỡi, lí nhí đáp:
“Cho tôi đặt phòng đó.”
"Được."
Người nhân viên trả lời gọn lỏn rồi cúp máy.
Dù đã qua giờ đi làm, ga tàu điện vẫn đông người khoác những chiếc áo khoác dày cộp. Những bước chân nện xuống các bậc thang để lại lớp nước bẩn từ tuyết tan và bụi đen dưới đế giày. Eden đi vòng qua tấm biển vàng “Cẩn thận trơn trượt” để quẹt thẻ qua cửa.
Đêm qua, suy nghĩ đầu tiên lóe lên là về phòng luyện tập gần trường cậu. Các sinh viên nhạc viện thường xuyên sử dụng phòng này vì trang thiết bị tốt và đàn piano cũng được bảo dưỡng cẩn thận. Tuy nhiên, vì phòng luyện tập trong khuôn viên trường luôn kín chỗ, phòng gần đó cũng đông nghịt người.
Xa hơn một chút, có một phòng tập khác nơi Julian hay luyện đàn khi trước. Phòng này rộng, nhiều phòng, và khả năng lớn sẽ không có ai vào giờ này trong buổi sáng. Hơn nữa, khi còn học ở trường, Eden vốn dĩ không giao tiếp nhiều, phần lớn những người quen biết giờ đã rời khỏi London hoặc chuyển sang công việc khác ngoài âm nhạc, vì vậy cơ hội gặp lại ai đó hầu như là con số không.
Dẫu vậy, Eden vẫn chọn xuống ga tàu và băng qua con hẻm tối tăm mà ngay cả ban ngày cũng khó tìm được ánh sáng chiếu vào. Đến nơi, tầng trệt cũ kỹ của tòa nhà hiện lên với hình ảnh một bức tranh vẽ saxophone và dòng chữ “MUSIC SHOP.” Qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy một cây đàn guitar điện màu đỏ rực trưng bày.
Một người phụ nữ từ bên trong cửa hàng lững thững bước ra, liếc nhìn Eden qua lớp kính trước khi mở cửa cho cậu.
“Cậu vào đi.”
“Vâng.”
Chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ biết đây không phải nơi thích hợp để chơi piano. Quầy thu ngân mà người phụ nữ ngồi bên đầy vỏ bánh snack bừa bộn, không khí bên trong hầm nóng, phảng phất mùi mì ăn liền từ những phòng ăn tạm bợ. Loa nhỏ bật tiếng trống từ bài nhạc rock một cách inh ỏi, phủ lên không gian sự hỗn loạn khó chịu.
Người phụ nữ đi qua đống bàn phím cũ và dây điện bừa bộn, sau đó mở cánh cửa ở phía sau cửa hàng.
“Phòng trên tầng hai. Đi cầu thang cẩn thận nhé.”
Eden theo sau lưng cô, leo lên chiếc cầu thang hẹp. Tầng hai hiện lên với những cánh cửa mở toang để lộ các loại nhạc cụ và bộ trống phía sau, nhưng không thấy bóng người nào.
Người phụ nữ dừng lại ở cuối hành lang, quay lại và nói:
“Đây là phòng grand piano. Thanh toán trước nhé.”
“À... vâng.”
Eden thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng mở ví lấy tiền ra.
“Tôi thuê hai giờ.”
Cô kiểm tra tiền ngay tại chỗ, không nói một lời rồi nhét đống tiền giấy vào túi quần. Từ túi còn lại, cô lấy ra một chiếc chìa khóa để mở cửa.
“Cảm ơn.”
“Bên trong có đồng hồ, tự căn giờ để ra nhé.”
“Vâng.”
Khi Eden bước qua ngưỡng cửa, cô đã quay lưng bước xuống cầu thang. Tiếng bước chân nhỏ dần, và sau đó là tiếng cửa đóng lại.
Eden mất một lúc lâu mới tìm được công tắc đèn. Lần mò bức tường từng mét, cuối cùng căn phòng cũng sáng lên.
Trong ánh sáng mờ nhạt, căn phòng hiện ra rộng hơn cậu tưởng. Bên cửa sổ nhỏ có rèm che, vài chiếc ghế gỗ dành cho học sinh được xếp thành hàng. Ở trung tâm là cây grand piano với nắp đóng kín.
Cậu đặt chiếc túi đựng nhạc phổ xuống và dừng lại bên cạnh đàn. Đó là một cây Yamaha cũ. Ngoại hình không quá tệ ngoại trừ những vết tróc sơn ở vài góc cạnh. Ghế đẩu đi kèm không phải loại da điều chỉnh được độ cao mà là chiếc ghế dài bằng gỗ.
Eden quét qua lớp bụi trên nắp đàn bằng tay áo rồi mở nắp lên, cẩn thận cài thanh chống. Lực cánh tay cậu yếu đến nỗi chúng run lên khi giữ nắp đàn. Phía bên trong piano phủ đầy một lớp bụi dày như dự đoán.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ, mở nắp phím đàn, và đối diện với những phím trắng tinh khít khao xếp san sát. Cảm giác bị ngợp tràn lên, làm hơi thở cậu nghẹn lại.
Piano lúc nào lại trông lớn đến vậy? Dù đây không phải concert grand, nó vẫn quá to lớn và đồ sộ trong mắt cậu, gần như xa lạ.
Kéééttt.
Tiếng chân ghế kêu ken két khi bị kéo trên tấm thảm sờn cũ. Cậu đứng dậy, lùi lại vài bước. Căn phòng có cảm giác thiếu oxi. Một cách vô thức, Eden tiến đến cửa sổ để mở ra, nhưng then cửa đã hỏng. Cậu vặn chốt sắt gỉ một cách bực bội, rồi đành từ bỏ, tựa má vào bức tường lạnh ngắt.
Người phụ nữ ở dưới tầng lên gõ cửa khi cậu ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Cô mở cửa thô lỗ và, thấy Eden không ngồi trước đàn, giọng cộc cằn:
“Hai giờ hết rồi. Sao cậu còn chưa ra?”
“... Xin lỗi.”
Chiếc túi đựng nhạc phổ chưa hề chạm đến va vào chân cậu khi cậu đứng dậy. Nghĩ một chút, cậu ngập ngừng hỏi:
“Nếu không có ai đặt tiếp, tôi muốn thuê thêm một tiếng nữa.”
“Tiền trước.”
“Vâng.”
Cậu đưa tiền, và cô đóng cửa, đi mất không một lời. Lâu lâu, tiếng trống snare từ đâu đó vang lên, chắc là từ phòng khác có người tập.
Cậu nhét ví vào túi và đi ngang qua căn phòng, vòng quanh cây đàn rồi lại trở về góc cửa sổ.
Rốt cuộc, cậu mang theo mấy tập nhạc phổ làm gì? Những bản nhạc đã tập đi tập lại đến nỗi khắc sâu vào trí nhớ sẽ chẳng thể bị quên lãng, dù cậu có muốn. Ngay cả hàng chục năm sau, từng nốt nhạc sẽ vẫn vang vọng trong tâm trí.
Eden từng nghĩ đến viễn cảnh mình già đi trong những năm tháng cuối đời, vẫn không ngừng làm dày thêm kho nhạc biểu diễn của mình, tiếp tục biểu diễn và thu âm cho đến khi mái tóc bạc phơ. Nhưng giờ đây, nhìn ra cảnh tượng ngột ngạt qua ô cửa sổ nhỏ, cậu chợt nhận ra, tương lai như thế sẽ không bao giờ đến.
Eden tự hỏi mình có thể tiếp tục sống thế này trong bao lâu nữa—cứ đi đi về về giữa London và Scotland, không ngừng chen vào cuộc sống của một người chẳng cần đến cậu, như một cái gai đâm sâu vào thực tại của họ.
“.........”
Cậu chậm rãi đứng dậy, quay lại chiếc piano, và ngồi xuống ghế đẩu cứng. Trong đầu cậu là những bản nhạc đã chuẩn bị trước—những tác phẩm phù hợp với một cuộc hội ngộ giữa nghệ sĩ piano và cây đàn: không quá nhanh nhưng đủ khó để xứng đáng với danh hiệu nghệ sĩ độc tấu và quán quân cuộc thi.
Thế nhưng, Eden chẳng mở một bản nhạc nào trong số đó ra, cũng chẳng chơi bất kỳ bài nào.
Thay vào đó, cậu đặt tay lên phím đàn và bắt đầu chơi thứ đơn giản và lặp đi lặp lại nhất nảy ra trong tâm trí—một bản nhạc mà cậu đã lâu không chạm tới, gắn liền với một ký ức rắc rối: Prelude số 4 của Chopin, cung Si thứ.
Một bản nhạc chẳng có gì khó khăn, cả về giai điệu lẫn cấu trúc. Ngay từ khi lần đầu tiên đọc bản nhạc ở Hàn Quốc, cậu đã nhanh chóng phân tích và thuộc lòng chỉ trong vài ngày, như bất kỳ tác phẩm nào khác cậu từng học lúc đó.
Nhưng khi chơi nó lần đầu tiên ở London, trước mặt giáo sư của mình, ông đã bước lại gần cây đàn, tự tay đóng nắp lại và nói:
“Bản này có vẻ không hợp với cậu.”
Lời nói nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng, nhưng cảm giác chân thật đến mức từ hôm đó trở đi, Eden không bao giờ chơi bài đó trước mặt ông hay trên sân khấu nữa.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo