Khi bước vào phòng khách sạn, Eden quên đi tâm trạng nặng nề trước đó và chớp mắt vài lần, ngạc nhiên. Liệu có cần thiết phải đặt một căn suite rộng lớn chỉ để ở trong vòng ba mươi phút hay không? Eden đã quen với sự giàu có của Tristan Locke, nhưng việc này vẫn vượt xa khỏi khả năng lý giải thông thường của cậu.
Đặt chiếc balo nặng trĩu đầy bản nhạc xuống bên cạnh chiếc ghế sofa êm ái, cậu tiến về phía cửa kính dẫn ra ban công. Qua ô cửa kính, Eden nhìn thấy công viên Hyde Park trải rộng dưới bầu trời xám xịt. Tòa nhà Locke Holdings không nằm trong tầm mắt, nhưng chỉ cần rẽ vài góc là có thể đến nơi. Việc Tristan đến đây hay quay trở lại làm việc sau đó đều sẽ rất thuận tiện.
Eden kéo rèm cửa kín lại rồi bước vào phòng tắm. Bỏ qua chiếc bồn tắm xa hoa, cậu chọn tắm nhanh trong buồng tắm đứng, sau đó khoác lên mình một chiếc áo choàng trắng được treo sẵn sau cánh cửa. Khi quay lại phòng khách, đồng hồ trên tường chỉ đúng một giờ trưa.
Giữa ánh sáng ban ngày, không gian khách sạn yên ắng một cách kỳ lạ. Eden lang thang trong phòng khách, ngắm nghía những bức tranh treo trên tường, những lọ hoa trắng tinh khiết trên bàn và giỏ trái cây tươi. Xung quanh là những món nội thất cổ điển giá trị, nhưng cậu chẳng để ý gì đến chúng. Sự căng thẳng đang cuộn chặt lại trong lồng ngực cậu, như một tảng đá lạnh chìm sâu trong bụng.
Đến một giờ mười phút, vẫn không có ai gõ cửa. Eden ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra từ trong balo.
“...Ah.”
Như đã lường trước, không có tin nhắn nào từ thư ký, nhưng lại có một tin nhắn từ Daniel.
“Eden, xin lỗi vì liên lạc muộn. Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Eden siết chặt bàn tay lại rồi thả lỏng một lần trước khi trả lời:
“Tôi vẫn ổn. Vẫn theo đúng lịch trình phục hồi.”
Tin nhắn vừa được gửi đi thì điện thoại rung lên. Nhìn thoáng qua đồng hồ, Eden nhấc máy.
“Vâng, bác sĩ Hunt.”
“Eden, đã lâu rồi nhỉ. Tôi xin lỗi.”
Giọng nói của bác sĩ vang lên, khẽ khàng và có phần mệt mỏi. Eden giữ ánh mắt về phía cửa khách sạn, đáp lời:
“Không sao đâu, tôi nghe nói dạo này anh bận nghiên cứu?”
Trước đây, Daniel từng kể sơ qua về một dự án nghiên cứu của anh. Dựa vào việc anh tham dự hội nghị đầu năm, có vẻ anh đã bắt đầu quan tâm đến khía cạnh học thuật của lĩnh vực này.
“Nghiên cứu?”
Daniel hơi ngừng lại trước khi lặp lại lời Eden.
“...À. Đúng vậy.”
“Ý anh là sao?”
“Chưa thể bắt tay vào đâu. Tôi đã nói nhiều với cậu, nhưng e là chưa thể có kết quả sớm được. Nhưng vấn đề là lịch hẹn khám của cậu...”
“Anh bận quá thì có thể dời lại khi nào tiện cũng được.”
Lần khám trước khá quan trọng vì là lần đầu tiên sau cơn phát tác, nhưng những lần khám thường chỉ là để điều chỉnh nhẹ nhàng lịch trình phục hồi. Daniel ho khẽ trước khi tiếp lời.
“Không, không thể được. Dạo này tôi bận làm bảo mẫu đến mức gần như không về nhà được. Nhưng có lẽ tuần này tôi sẽ gặp cậu ở một nơi khác thay vì phòng khám.”
“Vâng. Ở đâu vậy?”
“À... Tôi sẽ thử mượn tạm một phòng khám gần đây, nhưng có lẽ Lowell sẽ không đồng ý. Tôi sẽ...”
Cánh cửa phòng khách sạn bất ngờ xoay tay nắm. Eden lập tức ngồi bật dậy, tim đập thình thịch.
“...Tôi sẽ tìm một nơi phù hợp rồi báo lại cậu.”
“...Vâng.”
“Vậy nhé. Chúc cậu một ngày tốt lành, Eden.”
“Anh cũng thế, bác sĩ Hunt.”
Cuộc gọi kết thúc. Eden buông thõng cánh tay cầm điện thoại, cảm giác như một chiếc máy không biết cách cử động.
Tristan Locke bước vào. Anh mặc bộ vest xám đậm, áo sơ mi trắng và cà vạt màu tối. Dưới mái tóc được chải gọn gàng, khuôn mặt đẹp đẽ của anh toát lên vẻ lạnh lùng. Trong giây lát, hình ảnh anh trong sảnh Locke Holdings hôm nọ hiện lên trong đầu Eden.
Eden đứng chết trân, không nói nên lời. Tristan đóng cửa lại, ra hiệu bằng một cử chỉ ngắn, bảo cậu cứ tiếp tục như không có gì.
“Xin lỗi vì đến muộn. Em chờ lâu chưa?”
“...Không lâu lắm.”
Bàn tay Eden lạnh buốt, mặt cậu đỏ bừng. Không có phóng viên hay vệ sĩ nào đi theo Tristan. Cũng như ở Scotland, căn phòng im ắng, chỉ có hai người.
Tristan nhìn về phía rèm cửa rồi mỉm cười nhạt.
“Ngay cả khi kéo rèm, ánh sáng vẫn lọt vào đây nhỉ.”
Eden há miệng định đáp, nhưng chỉ hít nhẹ một hơi rồi khép lại. Qua chiếc sofa ngăn cách, ánh mắt xám của Tristan dừng lại trên người cậu, sâu lắng và khó đoán. Trong không gian, thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo và khô ráo từ nước hoa của anh.
Tristan lặng lẽ đưa tay về phía Eden. Những ngón tay lạnh giá chạm vào má cậu, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. Anh kéo Eden lại gần và đặt một nụ hôn lên môi cậu.
“...”
Nụ hôn không chút do dự. Đôi môi nóng bỏng chạm đến, lấp đầy Eden bằng sự cuồng nhiệt lan khắp cơ thể cậu. Eden quỳ xuống sofa, đôi tay nắm lấy tà áo của Tristan. (Ý là em quỳ lên ghế, còn ảnh đứng sau lưng cái ghế á hihi)
Bàn tay của anh giữ chặt sau gáy Eden, và chiếc lưỡi nóng rực xâm nhập sâu vào bên trong, chiếm lĩnh mọi ngóc ngách. Một nụ hôn vừa mãnh liệt, vừa tham lam. Khi vô tình mở mắt, Eden bắt gặp ánh mắt xám kia đang nhìn cậu, buộc cậu vội nhắm mắt lại một lần nữa.
Khi trong miệng đã tê rần, lúc đó Tristan mới rời môi và buông Eden ra.
"Tôi tắm xong rồi ra. Em cứ vào phòng ngủ trước nhé?"
"...Vâng."
Eden cố gắng trả lời, mắt vẫn dõi theo Tristan. Anh vừa kéo lỏng cà vạt vừa tháo khuy măng sét trên tay áo sơ mi. Khi bóng dáng đẹp đẽ ấy bước vào phòng tắm, cậu mới thả lỏng cơ thể mềm nhũn của mình, lấy lại sức và đứng dậy, bước về phía phòng ngủ.
Không ngờ ngay trên bức tường đối diện giường ngủ cũng có một chiếc đồng hồ. Eden đờ đẫn nhìn kim đồng hồ chỉ 1 giờ 17 phút, cho đến khi nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, cậu mới giật mình co vai lại.
Tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần. Ngay khi ánh mắt vẫn còn cúi xuống tấm ga giường, cậu khẽ ngẩng lên. Anh đã bước qua ngưỡng cửa. Mái tóc ướt sũng còn đọng nước, những lọn tóc xoăn nhẹ bồng bềnh trên trán. Chiếc áo choàng tắm được khoác hờ, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ.
"...."
Eden ngẩng lên nhìn người đàn ông đứng dưới chân giường. Ở khoảng cách gần thế này, cậu nhận ra Tristan gầy hơn nhiều so với lần cuối cậu thấy anh ở biệt thự. Khuôn mặt anh có phần lạnh lùng và xa lạ, có lẽ vì bóng tối hằn sâu dưới gò má hoặc đôi môi mím chặt.
Anh ngồi xuống mép giường, khẽ nhắm đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi. Ánh sáng lờ mờ giữa buổi đêm nhẹ nhàng phủ lên sống mũi cao thẳng của anh.
Trước khi kịp nhận ra, Eden đã vươn tay ra. Đầu ngón tay cậu khẽ chạm vào mép áo choàng phủ trên vai anh.
"Ah..."
Trước khi cậu kịp rụt tay lại, cổ tay đã bị anh giữ chặt. Tristan nheo mắt, kéo mạnh cậu lại gần.
"Eden."
Giọng anh khàn khàn, lời thì thầm nghe rõ mệt mỏi. Một lần nữa gọi tên cậu, anh kéo hai chân Eden ra, chen mình vào giữa. Không cần cởi áo choàng, anh vội vàng vén nó sang hai bên, để lộ bắp đùi và vòng eo của cậu.
"Tristan, chuyện này-"
Sợi dây áo choàng đang lỏng lẻo của Tristan khẽ chạm vào đùi Eden, trong khi chính chiếc áo choàng đang buộc chặt trên người cậu cũng khiến cậu cảm thấy vướng víu.
Cậu đã nói rằng cậu muốn cơ thể họ chạm vào nhau, thì người đàn ông đột nhiên dừng lại và bình tĩnh nói.
"Đúng vậy, việc da thịt chạm vào nhau cũng rất quan trọng."
Những ngón tay dài của anh nhẹ nhàng tháo nút thắt trên áo choàng của Eden, rồi ném chiếc áo sang một bên giường. Ngực chạm vào nhau, cơ thể Eden bị siết chặt trong vòng tay Tristan. Eden cố gắng thở, vô thức áp sát hơn vào anh. Cảm giác giống như bước từ cái lạnh giá bên ngoài vào căn phòng ấm áp có ánh lửa từ lò sưởi bập bùng.
Cậu không thể kiềm chế cơ thể đang cố gắng bám gần về phía anh.
"Hức, ưm...."
"Em cần tôi đến vậy sao?"
Anh hỏi với giọng trầm thấp trong khi nâng người Eden lên.
Dương vật cương cứng nặng nề khẽ chạm vào bên trong đùi cậu.
"Uh-."
Eden giật mình tỉnh táo lại, nhưng tay chân cậu đã bị giữ chặt, không thể cử động.
Tristan giữ chân cậu trong tư thế khó chịu đó rồi thúc thật mạnh. Quy đầu to lớn ma sát mạnh mẽ như đánh vào hạ bộ, tinh hoàn và cả phần da nhạy cảm bên trong đùi của Eden.
"Không, hư ức.."
Cậu không thể tập trung được. Vì không thể cúi xuống nhìn nên cậu chỉ biết nắm lấy vai anh và nhắm chặt mắt.
Vì thời gian không còn nhiều, Eden nghĩ rằng không nhất thiết phải tiến xa đến mức đó, nhưng bầu không khí đã sớm dẫn dắt cả hai quấn lấy nhau.
Bàn tay của Tristan luồn xuống dưới cơ thể Eden, chạm vào giữa khe hẹp. Anh khẽ bật cười.
"Em đã chuẩn bị sẵn ở đây rồi sao?"
"Lúc nãy... hức... vì không còn thời gian. Nhưng mà vẫn..."
"Để xem em đã làm tốt thế nào nhé."
Anh đặt một nụ hôn lên gáy cậu, sau đó nhẹ nhàng đưa ngón tay trỏ vào bên trong.
Dù đã chuẩn bị trước, bên trong vẫn căng cứng đến mức siết chặt lại. Tristan đẩy ngón tay vào sâu hết mức, xoay nhẹ tay để kiểm tra bên trong, rồi khẽ lắc đầu.
"Để có thể tiếp nhận tôi, cần phải nới lỏng thêm một lúc nữa."
Câu nói của anh như được minh chứng bởi hình ảnh phía trước Eden: một vật thể dài và mạnh mẽ của Tristan hiện ra trong tầm mắt cậu. Eden đột nhiên cảm thấy lo lắng, như thể sự sợ hãi dâng trào trong lòng.
Tristan rời giường một lát rồi quay lại, trên tay cầm một hộp nhỏ. Anh đổ một ít kem trắng đục lên lòng bàn tay, sau đó cẩn thận bôi đều lên ba ngón tay dài của bàn tay phải. Các ngón tay trơn bóng như đang chuẩn bị xâm nhập, trông vừa dài vừa gợi cảm. Eden đỏ mặt, ngượng ngùng quay đầu đi.
"Tôi sẽ nới lỏng bên trong một chút, em cố chịu nhé."
“Vâng…”
Ngón tay anh luồn sâu vào bên trong, nhẹ nhàng kéo căng và mở rộng. Anh vừa vuốt ve vùng bụng dưới đang căng cứng của Eden, vừa kéo ngón tay ra gần mép rồi lại đẩy vào.
"Ah, ha ức...."
Cơ thể cậu căng cứng, tự mình cũng cảm nhận được điều đó. Mỗi lần hít thở, cơn đau sắc bén ở phía dưới lại ùa đến.
Khi Tristan tăng lên ba ngón tay, cảm giác căng tức khiến Eden phải cố gắng nhịn để không đẩy anh ra. Qua vai của Tristan, Eden thoáng nhìn thấy chiếc đồng hồ — 1 giờ 26 phút. Cậu cắn chặt môi, nắm lấy vai anh và khẽ nói:
"Bây giờ đủ rồi. Làm đi."
"Chắc vẫn sẽ đau đấy."
Ngay cả khi anh chỉ hơi di chuyển các ngón tay bên trong, Eden cũng cảm thấy căng thẳng đến nghẹt thở. Cậu hít sâu, cố gắng nâng nửa người trên lên.
"Tôi sẽ quỳ."
Có vẻ như Tristan thở dài. Eden, với cả tay và chân đang run rẩy, bắt đầu chống cơ thể mình xuống giường và quỳ gối trên tấm ga. Cậu nhớ lại rằng tư thế này có thể giúp việc tiếp nhận bớt khó khăn hơn một chút.
Vì không nhìn thấy phía sau, cậu không thể biết chuyện gì đang xảy ra.
Hai chiếc gối ở đầu giường được đặt dưới bụng Eden. Tristan giúp cậu chỉnh lại tư thế, sau đó dịu dàng nói từ phía sau:
"Hông phải nâng cao hơn nữa."
"Ừm, vâng…"
Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo