Marilyn, sau khi uống thêm một ngụm cà phê, nhẹ nhàng bổ sung:
"Gặp trực tiếp rồi mới hiểu vì sao báo chí lại nói ngài ấy vắng mặt vì vấn đề sức khỏe. Trước đây tôi nghĩ đó chỉ là cái cớ qua loa."
"Sắc mặt ngài ấy rất nhợt nhạt, trông không khỏe chút nào. Ngay cả bác sĩ riêng cũng đi cùng. Với tình trạng đó mà vẫn đến tìm tôi, làm sao tôi có thể từ chối được?"
Eden đặt tách cà phê xuống, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và miệng khô khốc. Trong lúc lấy sổ ghi chép ra khỏi túi, cậu nghe Marilyn kết luận nhẹ nhàng, như thể chẳng có gì to tát:
"Dù sao thì mọi chuyện đã như vậy, trong tháng này tôi sẽ bận rộn đi lại để bàn giao công việc. Mong cậu thông cảm và chúng ta hãy hợp tác tốt với nhau nhé."
"Tôi cũng mong vậy."
Eden trả lời như một phản xạ.
Marilyn mở sổ ghi chép trên đùi, bấm bút bi và hỏi một cách rạng rỡ:
"Vậy bắt đầu bằng một buổi tái xuất hoành tráng thì sao?"
"…Hoành tráng sao?"
Eden hỏi lại, không khỏi cảm thấy bất an. Marilyn lật qua các trang sổ, sau đó liệt kê tên những khán phòng hòa nhạc hàng đầu tại London, như thể đó là chuyện thường ngày.
"...Hoặc Barbican cũng được, nhưng vì lịch hủy đột xuất nên chỉ còn trống đầu tháng tới, khá gấp gáp. Wigmore có âm thanh tốt và đối tác dễ làm việc, nhưng quy mô hơi nhỏ. Ở nước ngoài thì ổn, nhưng tại London, sân nhà của cậu, lại hơi thiếu điểm nhấn. À, sau Recital (Retical: buổi biểu diễn độc tấu – solo để nghệ sĩ thể hiện kỹ năng, diễn giải tác phẩm và kết nối với khán giả một cách gần gũi), tôi dự định sẽ tức tổ chức tour diễn. Có thành phố hay khán phòng nào cậu thích không? Hoặc nếu muốn, chúng ta có thể về Hàn Quốc. Điều đó sẽ tạo nên hiệu ứng truyền thông rất tốt."
Lời nói của Marilyn gợi nhớ đến hình ảnh Richard Evans ba năm trước, khi ông cũng hào hứng bàn về world tour ngay tại bàn ký hợp đồng. Lúc đó, Eden vừa chiến thắng một cuộc thi lớn và ký hợp đồng với một hãng thu âm danh tiếng, mọi người xung quanh đều dự đoán tương lai rực rỡ đang chờ đợi cậu.
Nhưng hiện tại, Eden chỉ im lặng lắng nghe đến khi Marilyn ngừng nói. Cậu nhớ đến Richard hôm qua, khi ông xen lẫn lời dụ dỗ và đe dọa qua điện thoại. Nhìn xuống bàn tay mình đang đặt trên đùi, cậu chậm rãi nói:
"Tôi biết chị yêu thích phong cách chơi piano của tôi trước đây, nhưng… trước khi lên lịch những buổi diễn quy mô lớn, có lẽ chị nên nghe thử khả năng hiện tại của tôi."
Marilyn, không chút do dự, nhẹ nhàng nói:
"Tôi rất muốn nghe. Nhưng nếu cậu lo lắng về việc mình đủ khả năng biểu diễn hay không, thì tôi nghĩ điều đó không cần thiết."
Eden bất giác ngẩng lên nhìn cô, cho rằng mình sắp nghe một lời an ủi sáo rỗng. Nhưng Marilyn chỉ đơn giản bước tới để điều chỉnh nhiệt độ máy sưởi, và nói thêm:
"Ngài Tristan Locke có đôi tai tinh tế hơn bất kỳ ai tôi từng biết. Nếu ngài ấy sẵn sàng đầu tư rất nhiều tiền vào cậu, liệu ai dám nghi ngờ được?"
Cô mỉm cười nhẹ nhàng với Eden:
"Nếu cậu còn nghi ngại, hãy tin vào con mắt của ngài ấy trước đã. Và hãy gọi tôi là Mari."
"Tôi sẽ làm vậy, chị Mari."
Cổ họng Eden nghẹn lại. Cậu đột nhiên muốn gặp Tristan. Người đàn ông đã đưa cậu bản nhạc khi mái tóc còn ướt trong đêm muộn, ở một nơi mà anh ta luôn khiến mọi thứ trở nên kỳ diệu. Mặc dù biết Tristan vẫn đang ở trong tòa nhà này, Eden lại cảm thấy như anh ở tận nơi xa xôi, khiến lòng cậu chợt tràn ngập nỗi nhớ.
Vài ngày sau, Eden đứng trong hành lang bên ngoài phòng học của người thầy mà cậu từng thường xuyên đợi đến lượt trong những ngày còn là sinh viên. Dựa lưng vào tường, cậu khẽ co duỗi từng ngón tay đã được làm nóng trước đó tại phòng tập vào buổi sáng.
Việc trị liệu định kỳ hai ngày một lần dường như bắt đầu có hiệu quả. Hôm qua, tại một quán cà phê ở Mayfair, Daniel – người đã kiểm tra ngón tay cậu một cách sơ bộ – đã khen ngợi tình trạng tay của cậu và rút ngắn đáng kể chương trình phục hồi. Ngay cả bản thân Eden cũng nhận ra rằng đôi tay mình trông đã giống bàn tay của một nghệ sĩ hơn so với lần cuối cậu gặp người thầy của mình tại buổi hòa nhạc của ông.
Âm thanh cửa mở vang lên từ xa, hòa cùng tiếng ồn trong hội trường lớn tràn ra ngoài hành lang. Một nhóm sinh viên trẻ, trông còn rất non nớt, vừa rời khỏi lớp. Họ trò chuyện rôm rả khi đi ngang qua Eden, nhưng nhanh chóng im lặng, chỉ liếc nhìn cậu thoáng qua trước khi lặng lẽ bước tiếp. Một vài người mang hộp đựng sáo, người khác lại xách theo chiếc hộp đựng kèn đồng đã trầy xước.
Không khí sôi động của ngôi trường khiến Eden cảm thấy có chút hoài niệm xen lẫn khó chịu. Cậu nhớ đến những câu chuyện mà Julian, người bạn của mình, từng kể về cuộc sống sau khi tốt nghiệp của các bạn đồng khóa. Trong số những người đi ngang qua cậu hôm nay, không ít người sẽ bỏ dở nhạc cụ của mình sau khi ra trường. Điều này, trước đây khi còn là sinh viên, chỉ là lý thuyết; nhưng giờ đây, nó đã trở thành một phần thực tế hiển nhiên xung quanh cậu.
Chỉ có một số ít người may mắn có thể tiếp tục con đường soloist, và ngay cả khi gia nhập được các dàn nhạc danh tiếng, họ cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt. Dẫu vậy, phần lớn các sinh viên âm nhạc sau khi ra trường đều sẽ sống một cuộc đời "bình thường", với những mảnh ghép khác cấu thành hạnh phúc của họ – gia đình, bạn bè, những buổi sáng cuối tuần ăn sáng cùng cha mẹ, hoặc những tối trò chuyện rôm rả với đồng nghiệp sau giờ làm.
Ngược lại, cuộc sống của Eden luôn trơ trọi và đơn điệu, chỉ xoay quanh cây đàn piano. Nếu không còn âm nhạc, cậu thực sự không biết mình sẽ đi đâu hoặc làm gì.
Một tiếng rít vang lên khi cánh cửa phòng học mở ra. Một nữ sinh viên với gương mặt bầu bĩnh bước ra khỏi phòng, mang theo vẻ ngại ngùng và hồi hộp.
Eden cẩn thận cầm túi đựng bản nhạc và bước qua cánh cửa hé mở. Phòng học với hai cây đàn piano lớn màu đen đặt cạnh nhau trông vẫn y hệt như hồi cậu còn là sinh viên.
Người thầy lớn tuổi ngồi trên ghế đàn gần cửa sổ, chưa kịp để Eden chào hỏi đã ra hiệu về phía cây đàn còn lại.
"Đưa bản nhạc đây."
"Dạ vâng."
Eden đặt túi xuống ghế, nhanh chóng sắp xếp lại các trang bản nhạc rồi đưa cho thầy. Những ngón tay đầy nếp nhăn của ông nhận lấy, lật từng trang một cách chăm chú. Trong khi đó, Eden ngồi xuống cây đàn bên trái, điều chỉnh độ cao của ghế ngồi bằng cần xoay, sau đó nhấn thử vài lần lên pedal và khởi động ngón tay bằng một đoạn scale đơn giản.
Vừa kết thúc đoạn khởi động, thầy giáo – vẫn đang chăm chú vào bản nhạc – cất lời:
"Bắt đầu với Scriabin trước. Chỉ chơi chương ba của Mozart thôi, và thay vì bản Chopin đã chuẩn bị, hãy chơi Etude số 11 nhé."
"Dạ vâng."
Không thường xuyên bị căng thẳng, nhưng bầu không khí nghiêm túc khiến lòng bàn tay Eden bắt đầu đổ mồ hôi. Cậu hít thở sâu vài lần, cố trấn tĩnh trước khi đặt tay lên phím đàn.
Lâu rồi mới trở lại với cây đàn của phòng học này, từng âm thanh quen thuộc vang lên gợi lại biết bao ký ức. Ngày đầu du học, vốn tiếng Anh nghèo nàn của cậu khiến thầy phải lặng lẽ chơi mẫu đoạn nhạc trên cây đàn bên cạnh để hướng dẫn.
Scriabin và Mozart được cậu thể hiện khá suôn sẻ như đã chuẩn bị. Chỉ còn lại bản Etude số 11 của Chopin – một tác phẩm phức tạp đòi hỏi kỹ thuật cao mà Eden đã không chơi suốt nhiều năm qua. Cậu lau nhanh lòng bàn tay lên quần áo, như thể chuẩn bị lao vào vùng nước sâu.
Phần mở đầu chậm rãi và điềm tĩnh, nhưng ngay sau đó, những âm thanh xoáy sâu, cuốn đi như cơn lốc. Bản nhạc buộc Eden phải dựa hoàn toàn vào trí nhớ của đôi tay, từng nốt nhạc như phơi bày tất cả khát vọng lẫn bất an trong lòng cậu.
Đối với một nghệ sĩ, âm nhạc không thể tách rời khỏi dấu ấn của thời gian và cuộc sống họ từng trải qua. Eden không thể phủ nhận rằng những ngày tháng đau khổ, những trải nghiệm đáng xấu hổ cùng Tristan Locke, hay thậm chí cả những lúc cậu cuộn tròn trên giường với nỗi cay đắng đều đang phản chiếu trong tiếng đàn của mình.
Khi hoàn thành bản Etude ngắn, cậu thả đôi tay đang ê ẩm khỏi bàn phím. Chỉ đến lúc ấy, cậu mới quay sang nhìn thầy giáo – người vẫn ngồi im lặng với tư thế ngay ngắn trước cây đàn bên cạnh.
Eden để tay lên đầu gối, ngồi đợi. Ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt u ám. Từ xa, tiếng bước chân và trò chuyện của nhóm sinh viên vọng lại mơ hồ.
Cuối cùng, người thầy nhặt các bản nhạc từ giá đỡ, xếp chúng lại thành một chồng rồi đưa cho Eden.
"Mỗi tuần hai buổi tối, em có thể đến đây chứ?"
"Dạ, được ạ."
Câu trả lời của Eden vang lên ngay lập tức. Thầy gật đầu nhẹ rồi đứng dậy, Eden cũng vội đứng theo. Cậu xếp lại bản nhạc vào túi, cúi chào thầy như khi còn là sinh viên rồi bước ra khỏi phòng học.
Chỉ khi cánh cửa đóng lại sau lưng, cậu mới dám thở phào. Eden rảo bước đến một góc khuất khỏi tầm nhìn của cửa sổ phòng học, dựa lưng vào tường chờ nhịp tim đang đập thình thịch dần ổn định lại.
“...”
Cậu mở mắt và thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tấm rèm trong căn phòng khách sạn sang trọng. Eden khẽ nhấc đầu khỏi gối, nhìn đồng hồ – 1 giờ 50 phút chiều. Khi cậu ngủ thiếp đi trên ghế sofa, tiếng nước chảy từ phòng tắm vẫn còn vang vọng. Nhưng giờ đây, không gian đã hoàn toàn yên tĩnh.
Tristan hẳn đã rời đi, cẩn thận không đánh thức cậu. Eden thở dài, cảm giác trống trải lướt qua, dù bản thân chẳng có điều gì muốn nói thêm với anh ta.
Đã ba tuần kể từ khi cậu bắt đầu nhận "điều trị" từ Tristan ở London. Qua những bài báo kinh tế gần đây, Eden biết rằng Tristan đang bận rộn tái thiết công ty sau một năm rưỡi vắng mặt. Các bài báo đầy rẫy thuật ngữ khó hiểu, nhưng cậu đoán rằng những người bị Tristan sa thải là kẻ đã lợi dụng thời gian anh ta không có mặt để làm điều sai trái.
Eden dụi mắt, cố xua đi cơn buồn ngủ. Nhưng giường chiếu quá êm ái, khiến cậu không cưỡng lại được cảm giác muốn nằm lại.
Đúng lúc đó, tiếng cửa mở vang lên từ phía xa.
"A…!"
Eden giật mình ngồi bật dậy, nhưng rồi sững lại khi nhận ra mình hoàn toàn không mặc gì. Cậu bối rối quay đi, kéo chăn che nửa thân dưới. Tiếng bước chân đến gần, rồi mũi giày bóng loáng của Tristan xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
"Anh quay lại?"
Eden ngạc nhiên, giọng run.
"Ừ. Tôi quên đồ."
Tristan trả lời ngắn gọn, biến mất khỏi tầm nhìn của Eden, để lại tiếng lạch cạch ở phòng khách. Eden vội tìm chiếc áo choàng tắm và mặc nhanh vào. Khi bước ra, cậu thấy Tristan đang sửa soạn tại cửa, hoàn thiện vẻ ngoài chỉnh tề.
Eden đứng lặng bên cạnh ghế sofa, nhìn anh ta cầm lấy túi tài liệu. Một cảm giác xa cách kỳ lạ bao trùm khi cậu nhìn người đàn ông trong bộ vest chỉn chu ấy.
Tristan quay lại, đôi mắt như cân nhắc điều gì.
"Em định đi tập luyện ngay à?"
"Ừm… vâng." Eden đáp, rồi vội vàng bổ sung,
"Tôi biết không nên ra ngoài cùng anh."
Tristan mỉm cười mơ hồ, đặt túi tài liệu xuống bàn gần cửa.
"Thật ra, tôi có điều muốn hỏi em."
"Vâng? Là gì vậy?"
Eden nhìn Tristan, không thể đoán được ý định của anh. Anh ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng:
"Ngày mai em có bận gì nhiều không? Tôi có một nơi muốn cùng em đến."
"Ngày mai... Ngoài buổi học tối, tôi chỉ định tập luyện như bình thường thôi."
"Vậy thì hẹn gặp nhau lúc 11 giờ sáng, được không?"
Câu hỏi quá bất ngờ khiến Eden gật đầu mà chưa kịp suy nghĩ. Như vậy buổi gặp ngày mai sẽ thay thế cho buổi trị liệu ngày mốt chăng? Tristan dường như cũng nghĩ vậy, anh nói tiếp:
"Ngày mai không liên quan gì đến trị liệu, nên ngày mốt vẫn sẽ tiến hành trị liệu như thường."
"Vâng."
"Thế thì chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn rồi."
Tristan cười khẽ. Đôi môi mượt mà của anh hơi nhếch lên, hàng mi vàng óng nhẹ cụp xuống. Eden bất giác cảm thấy lồng ngực nhói lên. Cậu cúi đầu, tay khẽ vuốt ve mép tay vịn của ghế sofa để kìm lại cảm giác bồn chồn. Nhìn thoáng qua đồng hồ, Tristan nói:
"Từ tuần sau, tôi sẽ có thời gian rảnh hơn một chút. Công việc đang dần ổn định lại sau khoảng thời gian tôi vắng mặt."
"Vậy thì tốt quá."
Eden chân thành đáp. Dù gì đi nữa, việc Tristan có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn là một điều tốt. Có lần, sau buổi trị liệu, anh đã ngủ thiếp đi bên cạnh cậu. Khi điện thoại của anh rung lên vì cuộc gọi từ trợ lý đến lần thứ ba, Eden đã bối rối mất một lúc lâu mới dám đánh thức anh dậy. Hình ảnh Tristan mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, rồi đứng dậy mà không nói một lời, khiến Eden chỉ mong rằng nếu không phải vì mình, anh sẽ có được vài phút nghỉ ngơi vào buổi trưa.
"Ừ, đúng là một điều đáng mừng." Tristan đáp lời.
"Như vậy tôi cũng có thể dành thêm thời gian cho trị liệu của em. Chỉ 30 phút mỗi lần là chưa đủ."
"À... Nhưng tôi nghĩ hiện giờ cũng đã đủ rồi."
Eden định giơ bàn tay khỏe mạnh lên để chứng minh, nhưng khi thấy nét mặt thoáng trầm lại của Tristan, cậu dừng lại. Dưới ánh sáng ban ngày, ánh mắt xám tro của Tristan trở nên sắc lạnh và sâu thẳm đến lạ. Anh khẽ nhắm mắt rồi mở ra, nhấc chiếc cặp lên và nói:
"Tôi thì nghĩ là chưa. Mỗi lần gặp em, tôi luôn cảm từng ấy thời gian là quá ít ỏi."
"... "
Khi Eden còn đang bối rối, Tristan đã cầm lấy tay nắm cửa và mở ra.
"Trễ rồi, tôi phải đi đây. Sáng mai em đến công ty nhé?"
"Vâng, tôi sẽ đến."
"Vậy hẹn gặp em ngày mai."
Cánh cửa đóng lại gọn gàng. Eden đứng thẫn thờ một lúc, rồi cúi xuống buộc lại dây áo choàng đang lỏng ra. Cậu bước chân trần qua phòng khách, đi về phía chỗ đã để quần áo để chuẩn bị đi tắm. Khi vừa đi ngang qua bàn, ánh mắt cậu chợt dừng lại ở một tập giấy ghi chú.
Eden tiến đến gần, nhìn xuống chiếc bảng bọc da màu đen trên bàn. Trên tờ giấy cao cấp có in biểu tượng khách sạn, dòng chữ viết tay mềm mại và thanh lịch hiện ra:
"Ngủ ngon chứ? Khi nào dậy thì nhắn cho tôi nhé. -T"
Eden quay người bước đi, nhưng sau đó lại dừng lại. Cậu với tay mở tờ giấy ra một cách cẩn thận, không làm nhăn, rồi kẹp nó vào giữa những trang bản nhạc trong túi. Sau đó, cậu cầm lấy bộ quần áo và bước vào phòng tắm.
Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo