"Eden! Ở đây này!"
Vừa bước vào quán cà phê, cậu nhìn thấy Julian vẫy tay từ chiếc bàn sát tường. Anh đội mũ lưỡi trai đen trùm lên mái tóc bạch kim dài và mặc một chiếc áo thun đen giản dị.
"Tôi đã gọi cà phê cho cậu trước rồi."
Julian đẩy ly cà phê về phía tôi và nói.
"Cảm ơn."
Cậu cởi áo khoác, treo lên ghế và ngồi xuống. Ly cà phê Julian mua cho nhạt hơn vì có vẻ đã bớt đi một shot espresso.
Cậu đặt ly xuống và nhìn lên Julian. Như tôi dự đoán, đôi mắt xanh của anh ấy đang lướt qua bàn tay tôi đang cầm ly cà phê. Cái nhìn quá rõ ràng đến mức cậu chẳng thấy khó chịu, thậm chí còn nâng tay lên để anh nhìn rõ hơn, rồi thong thả co duỗi các ngón tay.
"...Wow."
Julian thốt lên cảm thán.
"Thật phi thường. Tôi đã nghĩ rằng cậu phải hồi phục hoàn toàn nếu định làm buổi biểu diễn, nhưng vẫn ngạc nhiên."
"Ngón tay tôi vẫn chưa thể linh hoạt được như trước đây."
"Đương nhiên rồi, cậu đã nghỉ một thời gian mà."
Nhìn anh ấy gần hơn, cậu nhận ra sắc mặt Julian không tốt, điều này khá kỳ lạ với một người vừa hoàn thành thành công chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới.
"Dù sao thì, chúc mừng cậu trước nhé. Thầy chắc hẳn rất vui mừng."
Trước khi tôi kịp hỏi, Julian đã nhắc đến thầy giáo của họ và mỉm cười khi nhìn vào mặt tôi.
"Cậu nghe chuyện từ thầy chưa?"
"Chuyện gì cơ?"
"Sao cậu lại chậm tin thế?"
Julian lấy điện thoại trên bàn, lướt vài thao tác rồi đưa màn hình cho tôi. Đoạn video quay một sân khấu nhỏ trong phòng hòa nhạc. Có vẻ nó được quay bởi một khán giả nào đó nên hình ảnh khá rung. Trên sân khấu là một chiếc đàn piano lớn, Julian mặc trang phục dạ tiệc thay vì bộ tuxedo thông thường.
Tôi im lặng tập trung vào màn hình, và Julian chỉnh âm lượng lớn hơn. Trong video, Julian đang chơi piano, và khán giả reo hò như trong một buổi hòa nhạc pop. Sau vài bản nhạc, tôi đưa tay tạm dừng video.
"Đây không phải buổi hòa nhạc chính thức," Julian lên tiếng.
"Chỉ là buổi gặp gỡ người hâm mộ ở New York, được thống nhất trước với bên quản lý."
"..."
Tôi đưa tay lên trán, cố xoa dịu cảm giác nhói lên. Tôi nhanh chóng hiểu được vấn đề. Trong video, Julian đang chơi bản sonata của Mozart và concerto của Beethoven. Nhưng vấn đề nằm ở độ dài của các bản nhạc. Những bản nhạc vốn kéo dài hơn 30 phút đã bị ai đó cắt ghép, biến thành những đoạn chỉ khoảng 5 phút, như một bản medley với các giai điệu nổi bật được xáo trộn và ráp nối một cách qua loa.
Tôi cảm thấy tức giận sôi lên trong lòng. Chỉ cần nghĩ đến phản ứng của thầy giáo khi xem cái này cũng đủ khiến tôi rùng mình.
"Eden, cậu cũng thử nghĩ xem."
Julian lên tiếng trước khi tôi kịp phản ứng. Anh ấy cởi mũ và nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt xanh sắc sảo.
"Thời nay, khán giả nghe nhạc cổ điển chủ yếu là người già, và họ đang dần biến mất. Giới trẻ thì có nhiều thú vui hơn và rất nhiều loại nhạc dễ tiếp cận hơn. Không ai muốn nghe một bản nhạc dài 40 phút nữa. Đó là thực tế, Eden. Dù chúng ta có muốn chơi piano cả đời, nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ chẳng còn ai lắng nghe nữa."
Những lời của Julian khiến tôi bất giác nhớ đến những gì Alistair đã nói tại nhà Tristan không lâu trước đây.
"Nghệ thuật của quá khứ, những thứ không còn phù hợp với thời đại bây giờ, thứ mà công chúng không còn hứng thú để quan tâm nữa…"
Julian mở rộng bàn tay, nhấn mạnh các ngón tay dài xuống bàn đến mức chúng chuyển sang màu trắng.
"Thời đại đã thay đổi, và âm nhạc cổ điển cũng cần tìm kiếm một hình thức mới. Những người lớn tuổi có thể nghỉ hưu và sống an nhàn, nhưng chúng ta thì không thể. Chúng ta không thể chơi trong một khán phòng trống vắng mãi được."
Ngẫm lại, cậu nhận ra Julian đã từng nói những điều tương tự vài lần khi còn học chung. Cậu quyết định tạm gác lại ý định tranh luận và giữ im lặng. Julian gõ ngón tay lên bàn, tiếp tục với vẻ sốt ruột.
"Richard và tôi có cùng quan điểm. Ông ấy nhìn xa hơn những giáo sư chỉ biết bám víu vào thực tại. Dĩ nhiên, tôi không định chơi như trong video mãi. Đây chỉ là thử nghiệm, và chúng tôi sẽ nghiên cứu cách phối lại hiệu quả hơn."
"Không chỉ vậy, tôi sẽ hợp tác với các nghệ sĩ pop, đăng tải những video có tiêu đề gây chú ý, bất cứ thứ gì để khiến mọi người nghe nhạc cổ điển nhiều hơn dù chỉ một lần. Thời đại học, chúng ta đã phí thời gian cho việc chuẩn bị các cuộc thi. Chúng ta bị những giáo sư già cằn cỗi đó lừa rằng chỉ có như thế mới có giá trị."
Cậu ấy nói như xả hết bực tức, rồi ngừng lại để lấy hơi. Cậu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, sau đó mở ra. Julian đẩy ghế ra sau và đứng dậy.
"Tôi đi vệ sinh một lát."
Dáng người cao ráo của Julian bước qua các dãy bàn cùng với những sải chân dài. Khi trở lại, sắc đỏ trên gương mặt anh đã biến mất. Anh ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê và hỏi chuyện như thể cuộc trò chuyện trước đó chưa từng xảy ra.
"Cậu chuẩn bị cho buổi biểu diễn đến đâu rồi?"
"Cũng ổn."
"Nghe nói giám đốc mới của cậu là Marilyn Kushner? Văn phòng có gần phòng tập không?"
"Mayfair. Trong tòa nhà của Locke Holdings."
"À, chỗ đó hả? Gần Berkeley Square?" Julian như nhớ ra điều gì, lắc đầu.
"Tôi vừa đi ngang qua đó, thấy có quá nhiều phóng viên và người tụ tập, đến mức cảnh sát phải chặn đường. Hễ dính đến nhà Locke là luôn như vậy…"
“...Gì cơ?”
Không hiểu ý của cậu ta, Eden liếc nhìn Julian. Julian đang nhìn thẳng vào Eden với vẻ khó hiểu rồi hỏi lại:
“Thật sự không biết gì à?”
“Biết gì cơ?”
“Cậu chui trong phòng tập từ sáng tới giờ à?”
Anh cầm điện thoại lên, bấm bấm một hồi rồi bất ngờ đứng dậy. Gần lối ra có một kệ đựng báo và tạp chí để phục vụ khách. Julian tiến tới đó, nhìn qua một lượt rồi rút lấy một tạp chí, trở về chỗ ngồi.
“Đây.”
Anh ta chìa cuốn tạp chí ngay trước mặt Eden.
Eden cúi xuống nhìn dòng tiêu đề giật gân và bức ảnh bên dưới với vẻ hoang mang. Đó là một tờ tạp chí lá cải chuyên về tin tức giải trí và thời trang. Ngay bên dưới ngày phát hành hôm nay là dòng chữ lớn in đậm: "SECRET LOVER?". Phía dưới là bức ảnh Tristan Locke khoác tay một người phụ nữ mà Eden chưa từng gặp, cả hai đang nhìn nhau đầy thân mật.
Eden lật trang kế tiếp. Những bức ảnh khác cũng tương tự, toàn bộ trang giấy đầy những hình ảnh không rõ nét, như thể được chụp lén qua vật cản hoặc từ xa. Tristan đang lịch thiệp dìu cô gái, ôm nhẹ cô ấy, cả hai mỉm cười với nhau. Nụ cười đó, Eden đã quen thuộc đến mức đau lòng.
Xen giữa các bức ảnh là những dòng chữ miêu tả đầy hoa mỹ:
"Janet Failey, một nữ diễn viên kiêm người thừa kế gia tài, lần đầu gặp Tristan Locke tại một sự kiện từ thiện cách đây hai năm. Ai mà ngờ rằng giữa họ lại có thể nảy sinh một mối tình lãng mạn? Lúc đó, Janet vẫn còn hẹn hò với Brad Aikins...”
"Ngay cả khi Tristan phải rời London suốt 1 năm 4 tháng vì lý do sức khỏe, Janet vẫn đều đặn đến thăm và chăm sóc anh ấy, theo lời nguồn tin thân cận..."
"Đặc biệt, cuối năm ngoái, khi sức khỏe của Tristan hồi phục hoàn toàn, hai người đã tận hưởng kỳ nghỉ Giáng sinh ngọt ngào tại một resort hẻo lánh giữa Thái Bình Dương..."
Ít nhất, phần cuối cùng hoàn toàn không phải sự thật.
Eden lướt qua các trang tạp chí với cảm giác rối bời, tự nhủ rằng có lẽ tất cả chỉ là câu chuyện bịa đặt của đám nhà báo. Nhưng những hình ảnh lại cứ đập vào mắt, bàn tay Tristan ôm lấy eo người phụ nữ, đôi tay họ đan vào nhau... Không nói nên lời, Eden ngẩng đầu lên nhìn Julian, chỉ thấy anh ta nhún vai như muốn nói:
"Thì ra cậu giờ mới biết."
Khi cánh cửa phòng họp đóng lại, vị thư ký đối diện với Eden lên tiếng bằng giọng điệu thờ ơ:
“Đây là một động thái có chủ ý. Giám đốc cũng đã đồng ý, và nội dung này được tôi tự mình kiểm tra kỹ lưỡng.”
Eden đứng đó, không thể tìm được lời đáp, hơi thở dồn dập sau khi chạy hết tốc lực từ Piccadilly đến Berkeley Square. Vị thư ký khẽ liếc qua đám phóng viên và paparazzi đang vây chặt bên ngoài tòa nhà, rồi kéo ghế ngồi xuống trước mặt Eden.
“Tôi sẽ nói nhanh vì sắp đến giờ họp. Sau khi buổi biểu diễn tái xuất của cậu được công bố, sự chú ý hướng về cậu đã tăng vọt. Vì vậy, chúng tôi phải làm điều này để đánh lạc hướng dư luận. Một khi cậu bắt đầu hoạt động trở lại, chuyện cậu có Name sẽ sớm bị lộ thôi. Có quá nhiều người đã biết.”
Eden im lặng. Ngoài Jang và Niklas, những người thân cận, còn có Richard cùng vài người khác ở công ty cũ đã biết từ khi bệnh của cậu được chẩn đoán. Mặc dù cậu luôn cẩn thận tránh để thông tin lan rộng, nhưng việc kiểm soát miệng lưỡi tất cả mọi người trong vài năm là điều bất khả thi.
“Và nếu điều đó bị lộ, mọi người sẽ tò mò về đối tác Name của cậu. Hiện giờ, có quá nhiều dữ kiện để suy đoán.”
Thư ký tiếp tục:
“Trùng hợp thay, giám đốc và cậu đều biến mất một thời gian và mới đây lại cùng trở về London. Ngài ấy thậm chí còn lập công ty mới chỉ để hỗ trợ sự nghiệp của cậu. Ai mà không nhìn ra chứ? Người ta đâu có ngốc đến mức không kết nối được những điều hiển nhiên.”
Eden ngẫm nghĩ, rồi mở miệng hỏi:
“Nhưng đây không phải Name song phương. Nếu bài báo được công bố, tôi có thể làm rõ điều đó mà...”
“Ngay cả khi không phải, vẫn có vấn đề.”
Vị thư ký ngừng một chút, ánh mắt dò xét Eden như cân nhắc xem nên nói tới đâu, rồi nhún vai nói thẳng:
“Eden, nếu thông tin về Name của cậu không bị tiết lộ, giám đốc có thể chấm dứt hợp đồng chữa trị với cậu bất cứ lúc nào. Khả năng đó tuy thấp, nhưng nếu một ngày ngài ấy gặp được người bạn đời thấu hiểu hoàn cảnh của mình, ngài ấy có thể duy trì hợp đồng cho đến khi kết hôn, và sau đó cắt đứt một cách hợp pháp.”
“...”
“Nhưng một khi thông tin Name bị lộ ra, điều đó sẽ trở thành bất khả thi. Khi ấy, giám đốc sẽ phải chịu áp lực của dư luận, buộc phải chăm sóc cậu suốt đời vì trách nhiệm đạo đức.”
Ý nghĩa trong lời nói của thư ký khiến Eden như bị giáng một cú đau điếng.
Sự thật không được công khai nghĩa là Tristan có thể rời bỏ cậu mà không bị ai chỉ trích, để mặc cậu đến chết khi thời điểm thích hợp đến.
Eden chưa bao giờ nghĩ mình có thể ở bên Tristan mãi mãi. Ngay từ đầu, cậu đã biết sự giúp đỡ của anh ấy chỉ có thời hạn. Nhưng có lẽ, cậu đã quen với sự thoải mái này đến mức không nhận ra. Giờ đây, khi nghe những lời đó từ chính miệng thư ký, tâm trí cậu như trống rỗng.
Thư ký quan sát nét mặt của Eden một cách cẩn thận rồi tiếp tục bằng giọng đều đều:
“Cậu không cần bận tâm về scandal này. Nó chẳng liên quan gì đến cậu cả. Giám đốc và cô Failey cũng không thực sự hẹn hò, nên không có vấn đề gì về đạo đức. Tôi không thể tiết lộ chi tiết, nhưng đây cũng là điều mang lại lợi ích tương tự cho cô ấy.”
“Trong thời gian tới, hai người họ sẽ thường xuyên xuất hiện với tư cách người yêu trong các sự kiện chính thức, nên cậu có thể sẽ chạm mặt họ. Và xin lưu ý, cô Failey không biết gì về Name, vì vậy hãy đặc biệt cẩn thận khi ở trước mặt cô ấy.”
Nói xong, thư ký đứng dậy, bóng dáng chỉnh tề rời khỏi phòng họp. Cánh cửa khép lại phía sau.
Eden ngồi yên và từ từ bình tĩnh lại. Khi cậu định đứng dậy rời khỏi phòng, một âm thanh mờ nhạt bất chợt vang lên khiến cậu dừng lại. Trong phòng họp không có ai, nhưng hôm nay, dù cửa sổ không mở, tiếng ồn ào của đám đông vẫn vọng qua lớp kính.
Ngày sau khi vụ bê bối bùng nổ là ngày Eden hẹn gặp Tristan ở khách sạn. Cậu khởi hành từ phòng tập như mọi khi. Tại sảnh khách sạn, Eden che kín mặt như thói quen, và khi lên đến phòng suite, cậu đi tắm. Khoác áo choàng tắm bước ra ngoài, nhận ra đã đến giờ Tristan phải có mặt.
Eden thoáng nghĩ nếu anh đến muộn, có lẽ họ nên hoãn hoặc hủy buổi gặp này. Nhưng không lâu sau, tiếng mở cửa vang lên, và Tristan bước vào. Anh khựng lại khi thấy Eden ngồi trên ghế sofa ở phòng khách thay vì trong phòng ngủ.
"...Eden."
Sau một khoảnh khắc im lặng, anh lên tiếng:
"Em đã đến rồi."
"Vâng."
Thay vì vào thẳng phòng tắm như thường lệ, Tristan tiến lại gần cậu. Eden cảm nhận được dáng người cao lớn của anh khi anh ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.
"Ra khỏi đó mất khá nhiều thời gian," anh nói.
"Lowell đích thân lái xe, nhưng chúng tôi phải vòng qua nửa London để đảm bảo không bị ai bám theo."
"Tôi đã thấy rồi. Có rất nhiều phóng viên trước công ty anh ngày hôm qua."
Nghe cậu trả lời bình thường, Tristan đưa mắt nhìn chằm chằm.
"Phải, lâu rồi tôi không gặp chuyện này... quên mất rằng nó lại phiền phức như thế."
"Chuyện trước đây chưa từng bị phát hiện sao?"
Sau một thoáng im lặng, anh trả lời:
"Không phải là không bị phát hiện, chỉ là chưa từng xảy ra. Những gì không thể che giấu gần như luôn bị phơi bày."
"......"
"Cuộc đời tôi như được ghi chép sẵn trên các tờ báo lá cải, không cần ai viết hồi ký cả. Và sẽ mãi như vậy, cho đến lúc tôi qua đời."
Anh nói như thể đó là một sự thật hiển nhiên. Trong khi Eden nhìn chăm chú vào chiếc bàn trước mặt, anh nói thêm như một lời độc thoại:
"Trừ em ra. Giờ thì, em chính là phần đời riêng tư của tôi."
Khoảnh khắc đó, Eden nhớ lại lời anh từng nói trong đêm đông lạnh giá tại ngôi nhà trên cây:
"Nếu ai đó viết câu chuyện về cuộc đời em, có thể tên tôi sẽ xuất hiện, nhưng sẽ không có vị trí của tôi bên cạnh em."
Còn cậu thì ngược lại. Nếu ai đó cầm lên cuốn tiểu sử về Tristan Locke, Hầu tước của Azenford, chắc chắn sẽ không có bất kỳ trang nào nhắc đến Eden. Cậu chỉ là một cái bóng trong cái mà anh gọi là đời tư, một cái bóng tồn tại ngắn ngủi rồi dần phai mờ.
Người đàn ông quý tộc trong bộ vest được may đo hoàn hảo, đứng trước mặt cậu. Eden ngẩng lên nhìn vào đôi mắt xám của anh và nở một nụ cười. Hôm nay, không hiểu sao, việc giả tạo một biểu cảm lại không khó với cậu.
"Nếu anh mệt, hôm nay không cần phải điều trị cho tôi đâu. Hai ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại mà."
Tristian nhìn cậu như thể cố gắng đoán xem cô đang nghĩ gì, rồi đứng dậy trả lời:
"Em cứ nghỉ đi. Tôi sẽ tắm nhanh thôi."
Khi tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm, Eden vào phòng ngủ, cởi bỏ chiếc áo choàng. Khi cửa phòng tắm mở ra, cậu chỉ khẽ liếc nhìn Tristan rồi lại nhắm mắt. Tấm đệm rung nhẹ khi anh nằm xuống bên cạnh.
Những ngón tay vững chắc, phủ đầy gel, chạm vào cơ thể cậu. Eden nhắm mắt, thở chậm rãi. Không một lời nói, Tristan nới lỏng phần phía sau và đút vào. Cậu nhắm mắt chịu đựng, cảm giác đau đớn và khoái cảm đan xen, cuộn trào như những cơn sóng.
"...Eden."
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai.
"Nếu mí mắt không bị dính lại, hãy mở mắt ra đi."
Bàn tay anh chạm vào mí mắt cậu, khiến cô phản xạ mở mắt. Qua làn sương mờ trong mắt, khuôn mặt đẹp đẽ của anh hiện ra. Mái tóc còn ướt, xoăn nhẹ, bám trên trán anh. Eden mơ màng chớp mắt.
"Em khóc à?"
"......"
"Lông mi ướt hết rồi."
Anh thì thầm, cúi xuống hôn lên khóe mắt. Cảm giác đôi môi mềm mại của anh chạm vào rồi rời đi khiến Eden cắn chặt môi trong. Cổ họng cậu siết lại, đau nhói.
"Chỉ là... đau thôi."
Khi cậu nhắm mắt, tránh ánh nhìn của anh và trả lời, Tristan nhẹ nhàng kéo cậu lại gần. Anh di chuyển một cách chậm rãi nhưng đầy chắc chắn.
"Người em căng thẳng quá. Như thế này sẽ làm em bị thương đấy."
Giọng nói của anh thấp, pha chút hơi thở. Bàn tay anh lướt lên phần gáy. Cảm giác ấy khiến Eden vô thức nghiêng đầu, áp má vào gối. Một cơn khoái cảm mãnh liệt quét qua cơ thể. Cậu hoàn toàn mềm nhũn trong tay anh.
"Chỉ cần chịu thêm chút nữa thôi, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc."
Anh thì thầm, rồi chậm rãi tiến sâu hơn, mỗi lần chạm vào đều lấp đầy cậu. Trong suốt khoảng thời gian hòa quyện, bàn tay Tristian liên tục vuốt ve tên của chính mình như thể nhấn một nút điều khiển tiện lợi.
"Em có nghĩ mình có thể quay lại phòng tập sau buổi hôm nay không?"
Khi việc trị liệu kết thúc, anh ấy quay lưng lại và hỏi. Eden, vẫn nằm trên giường, hơi nâng đầu lên, nhìn vào bóng lưng của người đàn ông đang mặc quần áo.
"Vâng, tôi ổn. Nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi ngay."
Tấm lưng thẳng tắp của Tristan không trả lời. Eden thả đầu nặng nề tựa vào gối và nói bằng giọng nghẹn ngào:
"Tristan."
Lúc đó, anh mới quay đầu nhìn cậu. Đôi tay đang chỉnh cà vạt cũng dừng lại.
"Việc ăn tối ở nhà hàng với Jang, tôi nghĩ nên tạm hoãn lại. Đến khi recital kết thúc, tôi muốn tập trung hoàn toàn vào luyện tập."
"......"
"Và tôi đã báo với Jang rằng không thể tham dự buổi tiệc khai trương vào thứ Sáu này."
"...Được thôi."
Anh trả lời sau một lúc. Đôi tay đang dừng lại giờ tiếp tục thắt nút cà vạt một cách mượt mà.
"Tập trung vào luyện tập lúc này cũng là điều hợp lý."
"Vâng."
Anh khoác áo vest, đứng nhìn Eden một lúc mà không nói gì, rồi nói:
"Hai ngày nữa gặp nhau tại đây nhé."
"Vâng. Cảm ơn anh đã chữa trị cho tôi."
Bóng lưng gọn gàng của Tristan khuất khỏi tầm mắt Eden. Tiếng bước chân dần nhỏ đi, và cánh cửa phòng khách sạn khẽ đóng lại. Eden vẫn giữ trạng thái căng thẳng, sợ rằng anh có thể quay lại. Khi nghe tiếng cửa đóng, như dây đàn bị đứt, cậu co người lại, ôm đầu gối và áp phần trán đang nóng của mình lên đó.
Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo