Ngay khi bước vào phòng tập, Niklas thốt lên một tiếng trầm trồ:
"Lần nào cũng thấy, nơi này thật đẹp! Có nhiều cửa sổ, thật tuyệt vời."
Eden, đang ngồi trước cây đàn piano với mái tóc được kẹp gọn, mặc trang phục thoải mái. Thấy Niklas vào, cậu rời tay khỏi phím đàn và đứng lên. Niklas xua tay, nói:
"Không cần đứng lên đâu, tôi không làm phiền lâu đâu. Marilyn đã dặn tôi năm lần là không được quấy rầy cậu rồi."
"Tôi cũng định nghỉ ngơi một chút. Anh có muốn uống gì không?"
"Có, vậy thì cho tôi thứ gì đó lạnh nhé."
Không thể từ chối lòng tốt, Niklas nhanh chóng đi theo Eden vào căn bếp nối liền phòng tập. Trên bàn ăn có vài cuốn sách và bản nhạc vứt ngổn ngang. Eden dọn qua loa, rồi mở tủ lạnh, rót đầy một cốc nước ép trái cây cho Niklas.
"Wow, cảm ơn cậu."
Niklas cầm ly nước ép lên uống, thầm nghĩ Eden có vẻ gầy hơn lần gặp trước. Có lẽ là vì recital chỉ còn mười ngày nữa, áp lực đang đè nặng lên cậu. Niklas cầm chiếc folder mang theo, mở khóa kéo ra và nói:
"Trước tiên, đây là chương trình buổi diễn. Đẹp đúng không?"
"Ừ, đẹp thật."
Eden lật qua các trang và đáp. Ngay cả Niklas cũng thấy, chương trình được in trên giấy bóng loáng trông sang trọng, hoàn toàn khác biệt so với mẫu từ công ty trước đây của Eden. Bìa trước in hình Eden ngồi trước cây đàn piano, giống như poster.
"Công ty cũng đã treo băng rôn. Ở tầng một tòa nhà Holdings, ngay khu vực triển lãm, có treo một tấm ảnh rất lớn của cậu."
"Vậy là không cần thiết mà... vé đã bán hết rồi còn gì."
"Đúng vậy, nhưng đây không chỉ là một recital, mà còn để quảng bá hình ảnh của cậu nữa."
Niklas bỗng nhớ ra lý do khác khiến mình đến và lấy ra một chiếc máy tính bảng.
"Danh sách khách mời hàng ghế đầu ở ban công tầng hai đây. Nếu có ai có mối quan hệ đặc biệt với cậu, đánh dấu vào giúp tôi nhé. Còn nếu nhớ thêm ai, cứ bảo tôi."
Eden cầm lấy máy tính bảng và lướt qua danh sách. Niklas nghiêng người nhìn theo khi Eden đánh dấu vào ô cạnh tên "Jang Thibault".
"Người này là đầu bếp người Pháp từng ở dinh thự Scotland đúng không?"
"Đúng vậy."
Eden chăm chú xuống danh sách, tạm dừng khi nhìn thấy cái tên "Tristan Locke", ngay dưới đó là "Janet Paley". Niklas nói như sực nhớ ra:
"À, cô Paley chưa chắc có đến không. Marilyn nói cô ấy ghé thăm ngài Locke ở Holdings cách đây vài ngày, lẽ ra lúc đó tôi nên hỏi luôn."
Eden xem lại danh sách một lần nữa trước khi trả lại máy tính bảng.
"Đây là những người tôi biết."
"Cảm ơn cậu. Nhắc mới nhớ, Eden thân với Julian Svensson đúng không? Cậu ấy không đến sao?"
"Cậu ấy nói hôm đó không có mặt ở London."
"Vậy chắc là có lịch trình ở nước ngoài."
Niklas vừa bỏ chiếc máy tính bảng vào túi vừa lẩm bẩm:
"Thật ra, nếu Julian có đến, thì hàng ghế đầu tầng hai cũng không phù hợp lắm. Vì thầy của Eden sẽ ở đó mà."
Eden hơi nhướn mày, như thể không nghĩ Niklas sẽ biết rõ tình hình như vậy. Nhân cơ hội, Niklas kéo ghế lại gần hơn để hỏi:
"Thầy của Eden vốn là người khó tính à?"
Eden gật đầu:
"Phải, khá cổ điển và nghiêm khắc. Nhưng là một người thầy rất tốt."
Niklas tò mò:
"Nghe nói lần này thầy đã ném bản nhạc về phía Julian, đúng không? Chuyện đó thật sao?"
Đây là tin đồn từng gây xôn xao trong công ty cũ của Niklas trước khi anh rời đi. Người quản lý của Julian, vốn có mặt tại hiện trường hôm đó, đã hoảng hốt sau khi chứng kiến cảnh thầy to tiếng.
Eden bình thản trả lời:
"Có lẽ là thật."
Niklas tròn mắt:
"Đáng sợ thật. Đúng là phong cách cũ luôn khác biệt."
Niklas nói thêm với vẻ không tin lắm:
"Nhưng Julian đâu làm gì quá đáng lắm đâu. Trước đây khi còn làm ở công ty cũ, tôi theo dõi Julian trên mạng xã hội và thấy cậu ấy rất nổi tiếng, phong cách thời trang thì xuất sắc. Tôi còn xem đoạn video fan meeting gây tranh cãi gần đây. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không hiểu tại sao việc cắt ngắn các bản nhạc cổ điển lại bị coi là vấn đề lớn."
Nhìn thấy Eden vẫn lắng nghe, Niklas lấy thêm can đảm để tiếp tục giả thuyết của mình:
"Có lẽ, giữa các thế hệ trong âm nhạc cổ điển có sự khác biệt chăng? Thầy của Eden là bậc thầy trong lĩnh vực này, chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác với các nghệ sĩ trẻ thời nay."
Nhưng Eden lắc đầu ngay lập tức:
"Không phải vấn đề đó."
Niklas bất giác nhìn Eden, cảm thấy hơi bối rối. Eden ngừng lại một chút, dường như đang cân nhắc lời nói. Gương mặt anh thoáng lạnh lùng:
"Julian có quyền biểu diễn bất kỳ điều gì cậu ấy muốn. Nhưng nếu cách sắp xếp chỉ giữ lại những giai điệu nổi tiếng trở thành xu hướng chính, thì quá nhiều thứ sẽ bị mất đi."
Niklas nghiêng đầu:
"Ý cậu là sao?"
Eden nhìn chăm chú vào những bản nhạc cũ màu vàng nhạt trên bàn, giọng anh trầm xuống:
"Có những tác phẩm thực sự khó hiểu, như giao hưởng số 3 của Mahler chẳng hạn. Tác phẩm này dài một tiếng bốn mươi phút, đòi hỏi sự tập trung không chỉ của khán giả mà cả dàn nhạc. Đôi khi, từ phút thứ 60 trở đi, mọi người không nghĩ mình đang thưởng thức nữa, mà chỉ cố gắng chịu đựng. Nhưng khi đến chương cuối cùng, chương Adagio, một giai điệu tuyệt đẹp sẽ xuất hiện. Giai điệu ấy chính là phần thưởng dành cho những ai đã kiên nhẫn vượt qua hành trình dài ấy."
Eden dừng lại một chút, ánh mắt anh dường như đang sống lại khoảnh khắc ấy:
"Vào lúc đó, nếu mở mắt ra, anh sẽ thấy tất cả mọi người trong khán phòng đều đang khóc – từ khán giả bên cạnh anh, đến cả nhạc trưởng, dàn nhạc. Đó là trải nghiệm mà chỉ những người đã ở đó mới có thể chia sẻ với nhau."
Niklas lắng nghe, hoàn toàn bị cuốn hút. Đây là lần đầu tiên anh thấy Eden nói chuyện dài như vậy. Eden tiếp tục:
"Nếu chỉ lấy riêng giai điệu của chương cuối để nghe, thì nó chỉ còn là âm thanh, không còn là âm nhạc nữa."
Niklas thốt lên:
"Wow, Eden, cậu nói chuyện thật sâu sắc."
Nhưng Eden đã trở lại vẻ im lặng thường ngày, khuôn mặt trắng nhợt của anh trông mệt mỏi. Niklas, bỗng nhớ rằng mình đang chiếm thời gian của một nghệ sĩ piano chuẩn bị biểu diễn, liền kiểm tra lại danh sách trong đầu rồi hỏi:
"Cần tôi mang thêm gì không? Đồ ăn, thức uống đủ chưa?"
Eden mỉm cười nhẹ:
"Đủ rồi. …À."
Eden cắt ngang khi thấy Niklas chuẩn bị đứng dậy:
"Mary có nói gì về lịch trình sau buổi hòa nhạc không?"
Niklas gật đầu:
"À, đúng rồi. Buổi hòa nhạc ở Munich mà tôi đã nói lần trước sẽ diễn ra. Vì thay thế nghệ sĩ khác nên lịch hơi gấp. Mary bảo sẽ thảo luận về tour diễn sau đó, nhưng có lẽ nên để lịch thoải mái hơn một chút…"
Eden dứt khoát cắt ngang:
"Không được. Nói với Mary là sắp xếp càng sớm càng tốt. Album của Mozart và Brahms cũng phải bắt đầu ngay sau buổi hòa nhạc."
Niklas sửng sốt:
"Eden, cậu có cần gấp gáp thế không? Đừng quá ép mình chứ, công ty này đâu gây áp lực gì…"
Eden nhìn Niklas, rồi cười nhẹ, như muốn làm dịu lời mình:
"Đừng lo. Tôi đang điều chỉnh rất tốt. Đây là thời gian mà tôi có thể tự do tập luyện, biểu diễn. Khoảnh khắc này sẽ không bao giờ quay lại."
Niklas bất giác thở dài:
"Cậu đúng là người cuồng công việc. Nhưng chắc Marilyn sẽ rất hài lòng. Tôi sẽ truyền đạt lại như vậy."
Eden gật đầu:
"Vâng. Cảm ơn đã mang nội dung chương trình đến."
Khi Eden tiễn Niklas ra cửa, Niklas quay lại nhìn anh. Đứng trong căn phòng sáng rực, với hai cây đàn piano phía sau, Eden gợi lại ký ức về mùa thu năm ngoái, khi Niklas đưa anh rời khỏi khu rừng hẻo lánh ở Scotland.
Ngày ấy, Eden là một người yếu ớt, gầy gò, ngồi trên ghế xe cạnh Niklas với đôi bàn tay khô héo. Nhưng dù giờ đây Eden đã có một công ty tốt, một phòng tập hoàn hảo, và đôi tay cậu đã hồi phục, Niklas vẫn thấy trong ánh mắt của người nghệ sĩ ấy có một sự trống rỗng – ánh mắt của một người đặt toàn bộ cuộc đời mình trên một sợi chỉ mong manh.
Khi buổi biểu diễn càng đến gần, Eden càng khó ngủ. Dù không phải kiểu người hay hồi hộp trên sân khấu, nhưng trước mỗi buổi biểu diễn, cậu thường nhạy cảm một cách nghiêm trọng, chẳng hạn như mất khẩu vị hoặc khó ngủ. Lần này, có lẽ vì đã lâu rồi không biểu diễn, tình trạng này còn tệ hơn. Cậu thường để thừa thức ăn, thức giấc vào sáng sớm để tập luyện vài giờ rồi ngủ tiếp, hoặc buổi chiều lại buồn ngủ và chợp mắt.
Rồi ba ngày trước buổi biểu diễn, rốt cuộc cậu đã gây ra chuyện. Hôm đó, Eden thức dậy vào khoảng bốn giờ sáng và luyện tập đến sáng. Đó cũng là ngày cậu có hẹn gặp Tristan tại khách sạn để trị liệu, nên dù muộn nhất cũng phải rời phòng tập vào khoảng 12 giờ rưỡi. Cậu nghĩ rằng nên chợp mắt trước khi đi. Vào khoảng 10 giờ sáng, cậu kéo rèm kín lại, nằm lên giường trong phòng tập, đặt ba báo thức, rồi kéo chăn ấm phủ đến tận cằm.
Khi cậu tỉnh giấc một cách bất chợt, điện thoại vẫn im lìm. Eden cảm nhận cái cảm giác lạnh lẽo đặc trưng khi nhận ra mình ngủ quên vào một ngày quan trọng, vội vàng cầm điện thoại lên.
1 giờ 7 phút. Thời gian này, bình thường cậu đã tắm rửa xong ở khách sạn và đang chờ Tristan đến.
Không có thời gian để nghĩ đến điều gì khác, Eden nhanh chóng tìm tên anh trong danh bạ và nhấn nút gọi. Tim cậu đập mạnh, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Eden.”
Giọng của Tristan Locke vang lên ngay lập tức, có vẻ hơi bất ngờ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh đã đến chưa?”
“Tôi đang ở bãi đỗ xe khách sạn. Sao thế?”
“...”
Nếu giờ xuất phát, cậu không biết sẽ đến khách sạn lúc nào, và liệu Tristian có chờ cậu được không. Cậu còn phải tắm, sẽ mất thêm thời gian. Nếu là một ngày khác, cậu chắc chắn sẽ xin lỗi nhiều lần và chấp nhận nếu anh hủy buổi trị liệu. Nhưng chỉ còn ba ngày nữa là đến buổi biểu diễn, buổi trị liệu này quá quan trọng.
Khi cậu im lặng vì cảm giác tuyệt vọng, Tristan bên kia đầu dây bật cười, một tiếng cười trầm ấm như vuốt ve sâu trong tai.
“Em ngủ quên à?”
“… Tôi xin lỗi.”
Không biết từ lúc nào, Eden đã quỳ gối trên giường, cầm điện thoại áp vào tai. Hai tuần qua họ chỉ trị liệu mà không nói chuyện nhiều, nên giờ cậu càng lúng túng không biết phải xin lỗi thế nào.
“Tôi đặt ba cái báo thức mà vẫn không nghe được…”
“Giờ em đang ở phòng tập đúng không?”
“… Vâng.”
“Ừm.”
Anh lại cười. May mắn là có vẻ anh không quá tức giận.
“Vậy anh sẽ đến chỗ em. Ở đó cũng có giường mà.”
“Không, để tôi đến khách sạn sẽ tốt hơn.”
“Một người đi ít thôi để tiết kiệm thời gian. Tôi sẽ điều chỉnh lịch, em đừng lo. Gặp lại sau nhé.”
“… Vâng. Tôi xin lỗi.”
Khi cuộc gọi kết thúc, Eden úp mặt lên chăn trong giây lát rồi đứng dậy.
Cậu định đi tắm nhưng lại vội vàng quay lại chỉnh lại giường. Không còn thời gian dọn dẹp bếp, cậu đóng cửa lại, sau đó bước vào nhà tắm. Cậu bật nước nóng hết cỡ và nhảy vào dòng nước.
Tắm nhanh nhất có thể, cậu trùm khăn lên đầu và quấn khăn quanh người, rồi đi ra hành lang. Dự định là sẽ mặc quần áo tươm tất trước khi Tristan đến.
Khi bước vào căn phòng quần áo, cậu bất giác dừng lại. Cánh cửa phòng ngủ mà lúc trước cậu để hé giờ đã gần như đóng kín, từ khe cửa nhỏ phát ra tiếng nói khe khẽ.
“… Bác sĩ nói sao? … Ông nội, đừng cố chấp quá…”
Đặt chân trần ướt át lên bậu cửa, Eden rón rén nhìn vào trong. Không thể nào anh đã đến nhanh như vậy. Nhưng ngay giữa giường lớn, Tristan Locke đang ngồi tựa. Đã lâu rồi cậu mới thấy anh ngoài khách sạn. Vẫn bộ vest bảnh bao, áo sơ mi trắng, cà vạt chỉnh tề. Giọng nói của anh lạnh lẽo, nghiêm nghị đến mức cậu chưa từng nghe qua.
Eden ngây người nhìn trộm, không nhận ra mình đang làm gì, cho đến khi anh ngồi thẳng dậy và cười khẽ.
“… Làm sao có chuyện đó. Kế hoạch kết hôn còn quá sớm. Janet cũng rất bận rộn. Nếu muốn gặp cô ấy, mời ông xuống London.”
Đất như sụp dưới chân cô. Eden vô thức lùi lại, gót chân chạm vào tường, phát ra tiếng cạch nhỏ. Tiếng động yếu ớt ấy đã đủ để anh nhìn thẳng về phía cửa, ánh mắt sắc như dao.
Như thú nhận rằng mình đã nhìn trộm, cậu đẩy nhẹ cửa bước vào. Tristan Locke vẫn tiếp tục cuộc gọi nhưng khẽ gật đầu ra hiệu cậu lại gần.
Eden bước đến, cúi đầu đứng trước mặt anh, hai tay giữ chặt khăn quấn quanh eo. Tim đập loạn xạ.
Tristan đưa tay kéo chiếc khăn trùm đầu cậu xuống, để những giọt nước nhỏ lăn tăn rơi xuống ánh nắng và vỡ vụn trên mặt anh.
“… Ah.”
Anh cười, nụ cười đột ngột, không hề che giấu. Nhìn nụ cười ấy, cậu không khỏi mỉm cười theo, dù cảm giác môi mình cong lên vẫn còn xa lạ.
Sau đó, anh tự nhiên kéo cậu ngồi xuống giữa hai chân mình.
"Không cần đâu, mọi thứ ổn mà."
Trong khi tiếp tục nói chuyện điện thoại, Tristan cẩn thận lau khô tóc Eden bằng chiếc khăn.
Giọng anh đều đều, nhưng đôi tay làm việc chậm rãi, tỉ mỉ. Lần cuối cùng cậu được anh chăm sóc thế này là khi đôi tay cậu còn yếu ớt, không thể tự làm gì.
“… Được rồi, gặp nhau tại Agenford. Chào mẹ.”
Anh kết thúc cuộc gọi với thái độ điềm tĩnh, sau đó dùng cả hai tay tiếp tục lau tóc cậu.
“Trước buổi biểu diễn, nên cắt tóc nữa nhỉ.”
Anh vuốt nhẹ phần tóc mái dài qua mắt cậu, giọng nhẹ nhàng.
“… Vâng, sáng hôm đó tôi đã hẹn rồi.”
"Phải rồi."
Bàn tay chạm vào trán Eden thật ấm áp và chắc chắn. Như mọi lần, khi tiếp xúc với Tristan, Eden luôn cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy, dễ chịu bao bọc lấy cơ thể. Theo bản năng, cậu nghiêng đầu về phía bàn tay ấy, và Tristan chạm vào trán cậu như thể đang kiểm tra nhiệt độ.
Eden chợt quên mất buổi biểu diễn recital sẽ diễn ra sau ba ngày, quên cả những bài báo đầy hình ảnh Tristan và Janet Fairley tay trong tay xuất hiện cùng nhau. Phòng tập trên tầng cao nhất của tòa nhà này yên tĩnh đến kỳ lạ, một điều hiếm thấy ở Soho. Căn phòng ngủ cũng vậy. Ánh sáng mặt trời len qua cửa sổ, dịu dàng và tĩnh lặng. Tiếng chim hót vang vọng đâu đó, xa xăm, như thể nơi đây không phải London, nơi lúc nào cũng đầy khói bụi, đông đúc và ồn ào.
Như đọc được tâm trí Eden, Tristan khẽ nói bằng giọng trầm ấm từ phía sau:
"Khi ở bên em, đôi lúc tôi cảm giác như đây là Scotland vậy."
"..."
"Biết rõ là không phải, nhưng đôi khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi cứ tưởng nơi này chẳng có thành phố hay con người nào cả, chỉ có rừng cây bạt ngàn."
Bàn tay Tristan dừng một chút rồi lại tiếp tục, nhẹ nhàng và tỉ mỉ vuốt những sợi tóc còn ướt của Eden. Anh khẽ kéo Eden gần hơn, ôm cậu vào vòng tay mạnh mẽ nhưng đầy ấm áp.
Giọng nói thấp trầm vang lên ngay gần tai Eden:
"Khi sống ở thành phố này, tôi luôn cảm thấy mình không phải là chính mình, Eden."
"Đây có lẽ cũng chỉ là một kiểu than vãn không nên có thôi. Tôi phải gánh vác trách nhiệm đối với cái tên mà mình sở hữu, và cả những đặc quyền mà cái tên đó mang lại."
"..."
"Danh sách vai trò và nghĩa vụ của tôi dài đến mức, tôi nghĩ mình chỉ có thể nghĩ đến mong muốn cá nhân sau khi hoàn thành tất cả. Nhưng dường như tôi vẫn chưa đủ năng lực, vì dù có cố gắng đến đâu, khoảnh khắc đó vẫn chưa đến."
Giọng Tristan thật bình thản, nhưng những lời anh nói như một mê cung tinh xảo làm Eden cảm thấy lạc lối. Ngực anh đau nhói, và anh mở mắt ra, quay đầu nhìn Tristan, định nói gì đó.
Ngay lúc ấy, điện thoại của Tristan trên giường vang lên. Eden và anh cùng lúc quay đầu lại nhìn màn hình.
"Janet" – một cái tên thân thuộc và không có họ. Phát âm sắc gọn của cái tên như đánh thẳng vào Eden, làm anh như ngạt thở.
Tristan vươn tay tắt điện thoại mà không trả lời. Sự yên bình bao quanh căn phòng như bị nứt vỡ, một bầu không khí lạ lẫm và lạnh lẽo bao trùm lấy hai người.
Eden lặng lẽ thoát khỏi vòng tay của Tristan và ngồi dậy. Chiếc khăn quấn trên mái tóc khô rơi xuống sàn. Những phần da chạm vào Tristan giờ đây cảm giác trống trải, tê buốt lạ thường.
“Đây là thời điểm nhạy cảm. Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian của em rồi.”
Tristan nhìn Eden bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói với giọng điệu công việc.
"Chúng ta nên bắt đầu điều trị thôi. Để em có thể yên tâm biểu diễn vào ngày recital."
“Vâng, cảm ơn anh.”
Eden tháo khăn quấn quanh hông, rồi nằm sấp xuống giường. Đã lâu rồi cậu không gặp Tristan ở nơi nào khác ngoài khách sạn, và có vẻ như cậu đã bị quá khích. Nhưng cuối cùng, nơi này vẫn chỉ là một phòng tập ở London, không phải rừng sâu ở Scotland.
Điều mà Tristan không nói ra, nhưng Eden ngầm hiểu, là danh sách trách nhiệm dài đằng đẵng của Tristan chắc chắn bao gồm cả việc điều trị cho Eden. Mong muốn giảm bớt gánh nặng cho Tristian chẳng qua chỉ là một khát vọng viển vông. Thực tế, cơ thể Eden vẫn chỉ là một phần của thế giới phiền toái, đang ngày ngày làm Tristan mệt mỏi.
Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo