[NOVEL] Ebony Castle Chap 66

Hai ngày trước buổi recital.

 

Vào khoảng thời gian trước buổi trưa, Marilynn Kushner bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất của trụ sở Locke Holdings. Người thư ký đứng dậy, xác nhận giờ hẹn một cách chính xác từng phút rồi dẫn cô vào văn phòng của Tristan Locke.

 

“Marilynn.”

 

Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn lớn, quý phái ngẩng đầu lên cười:

 

“Mời cô ngồi.”

 

“Cảm ơn.”

 

“Kịp lúc tôi đang xem lại tài liệu cô gửi hôm qua.”

 

Tristan xoay màn hình để Marilynn có thể nhìn thấy. Sau khi lướt qua nội dung tài liệu do chính mình chuẩn bị, Marilynn nói:

 

“Tình hình đã trở nên tệ hơn chỉ sau một ngày. Đang bị lan truyền theo hướng tiêu cực hơn nhiều. Thậm chí tôi nghi ngờ có ai đó cố tình thao túng dư luận.”

 

Trên internet, có những diễn đàn nơi những người yêu thích nhạc cổ điển tụ họp, chia sẻ thông tin và thảo luận. Từ khi Eden Yeon công bố buổi biểu diễn trở lại, các cuộc bàn tán bắt đầu nổ ra và ngày càng trở nên ồn ào, đi xa hơn so với dự đoán.

 

“Cuối cùng, sáng nay...”

 

Marilynn mượn chuột máy tính của Tristan, mở một diễn đàn và chiếu lên bài viết cô vừa đọc ở văn phòng. Cô phóng to một đoạn video được đính kèm trong bài viết cùng bình luận của người đăng:

 

“00:14 dừng chơi, 00:34 chạy trốn.”

 

Ánh mắt Tristan trở nên sắc lạnh.

 

“Đoạn video này...”

 

“Có thể là một khán giả nào đó đã quay lại, nhưng tôi đoán nhiều khả năng là người của Richard Evans hoặc công ty của ông ta. Ngày hôm đó chỉ có họ được phép quay video, dù không có bằng chứng cụ thể.”

 

Marilynn nhấn nút phát. Đoạn video nhỏ, không có âm thanh, chất lượng thấp, quay lại sân khấu của một nhà hát. Trên sân khấu, một nghệ sĩ piano – được cho là Eden – ngồi trước chiếc đại dương cầm màu đen.

 

Trong video, nghệ sĩ piano ngừng chơi một cách bất ngờ, cúi nhìn đôi tay mình mà không nhúc nhích trong suốt 20 giây. Cuối cùng, anh ta lảo đảo rời khỏi ghế và nhanh chóng chạy về phía sau sân khấu. Đoạn video kết thúc ở cảnh một sân khấu trống.

 

Dù đã xem trước ở văn phòng, Marilynn vẫn không khỏi sốc khi xem lại. Cô nhìn xuống, khẽ nói:

 

“Chứng sợ sân khấu, có lẽ vậy.”

 

Tristan Locke chắc chắn biết lý do đằng sau chuyện này. Và chính sự im lặng kéo dài từ phía Tristan và thư ký của anh khi đối diện với những lập luận của Marilynn đã ngầm chứng minh rằng họ biết những điều cô không biết.

Tristan Locke đúng như dự đoán không trả lời. Anh cầm chuột cuộn xuống, để lộ một bài viết dài của một người dùng khác.

 

"Video đó là thật. Tôi thực sự có mặt tại khán phòng ngày hôm đó. Tôi đã viết điều này ở một diễn đàn khác, nhưng dán lại ở đây cho mọi người thấy."

 

"Hôm đó, Eden Yeon trông có vẻ không được khỏe. Ngay cả trước giờ giải lao, anh ấy đã có nhiều lần đánh sai, điều hoàn toàn không giống phong cách thường ngày. Cảm giác như đôi tay anh ấy không còn sự linh hoạt thường thấy."

 

"Sau giờ giải lao, bài đầu tiên anh ấy chơi là Shostakovich số 2. Tôi tin bài hát trong video cũng là đoạn thứ ba của tác phẩm đó. Đang chơi, Eden đột ngột dừng lại. Tôi nhìn quanh và nhận ra chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, tiếng la ó của khán giả ngày một lớn hơn. Nhưng Eden vẫn chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình."

 

"Rồi đột nhiên, anh ấy đứng bật dậy và chạy nhanh ra phía hậu trường. Sau đó anh ấy không quay lại. Một quản lý sân khấu xuất hiện, xin lỗi và thông báo rằng nghệ sĩ piano không thể tiếp tục vì vấn đề sức khỏe, và đề nghị khán giả ra về. Dù vé được hoàn lại, nhưng tất cả chúng tôi đều cảm thấy buổi diễn thật khó chịu và khó quên. Ít nhất chúng tôi đã hy vọng Eden sẽ ra sân khấu để xin lỗi trực tiếp, nhưng điều đó đã không xảy ra."

 

"Và rồi, sau tất cả, không một lời giải thích hay xin lỗi, anh ấy biến mất. Bây giờ, vài năm sau, anh ấy trở lại như không có chuyện gì xảy ra. Điều này thực sự làm tôi cảm thấy khó chịu. Nghệ sĩ piano nghĩ rằng mọi người sẽ quên chuyện anh ấy rời bỏ khán giả giữa chừng sao?"

 

"Tôi sẽ xem buổi diễn sắp tới thế nào. Nếu lại có lỗi, tôi sẽ không ngần ngại la ó. Cảm giác thật nhẹ nhõm khi biết mình không phải người duy nhất cảm thấy như vậy sau khi đọc chủ đề này."

 

Dưới bài viết là một bình luận mỉa mai:

 

"Tôi đang cân nhắc mang theo một bó rau củ hỏng để ném lên sân khấu."

 

Tristan, người im lặng nhìn màn hình từ nãy đến giờ, khẽ cười trước bình luận đó.

 

"Marie, chúng ta hãy chờ xem tình hình. Đối với những lời lẽ quá đáng, hãy hành động thích hợp. Quan trọng nhất là đảm bảo Eden không đọc được các diễn đàn này."

 

"Vâng. Thực ra, cậu ấy vốn không hay dùng điện thoại hay máy tính, nhưng tôi sẽ chú ý kỹ hơn."

 

"Dù với tính cách của Eden có thể cậu ấy không bận tâm, nhưng cẩn thận vẫn hơn."

 

Marilyn gật đầu, cô đã nhắc nhở Niklas cẩn thận lời nói. Nếu có thể, sẽ tốt nhất là tạm thu điện thoại và laptop của Eden cho đến buổi biểu diễn. Nhưng điều đó lại có nguy cơ khiến mọi chuyện trở nên đáng ngờ hơn.

 

Tristan nhẹ nhàng xoay màn hình trở lại như cũ. Hiểu ý, Marilyn đứng dậy. Trước khi rời đi, cô nói:

 

"Vấn đề rắc rối nhất là những người đã có ý định la ó ngay từ đầu. Những khán giả còn lại sẽ hài lòng nếu được nghe bản nhạc sống động trực tiếp, nên mọi thứ sẽ ổn thôi."

 

Câu nói này nhằm xoa dịu Tristan, người đã đầu tư không ít cho buổi biểu diễn và công ty. Tuy nhiên, anh lại ngạc nhiên nhìn cô và trả lời:

 

"Dĩ nhiên rồi. Điều đó chưa bao giờ làm tôi lo lắng."

 

"... Vâng. Vài ngày trước tôi đã nghe toàn bộ chương trình của Eden. Phải nói rằng anh ấy còn vượt xa cả mong đợi của tôi. Thầy hướng dẫn của anh ấy cũng gọi để chia sẻ sự ngưỡng mộ."

 

"Hãy mong chờ ngày mai."

 

Tristan mỉm cười, khuôn mặt anh vẫn đẹp đến kỳ lạ. Marilyn cúi đầu chào trước khi rời đi. Khi đến gần cửa, cô bất chợt ngoái lại và nhận thấy ánh mắt của Tristan đã quay về phía màn hình. Dường như đôi mắt xám nhạt ấy vô hồn, không hề chớp, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.

 

Đôi mắt ấy trong suốt như thủy tinh, vừa đẹp đẽ vừa lạnh lẽo. Marilyn bất giác rùng mình, sau đó nhún vai và rời văn phòng. Trên đường đi, cô đã bắt đầu lo lắng về việc phải bố trí lực lượng bảo vệ như thế nào để có thể ngay lập tức xử lý những người mang rau củ hỏng vào khán phòng.

 

Ngày biểu diễn

 

Sáng hôm đó, trời mưa lất phất. Niklas đến đón Eden từ sáng sớm, đưa cậu đến tiệm làm tóc mà Marilyn đã đặt lịch. Khi người thợ làm tóc lạ mặt chỉnh sửa mái tóc của mình, Eden nhắm mắt thiếp đi. Những ngày qua, cậu không ngủ được ở phòng tập, và khi trở về căn hộ của mình, tình hình cũng chẳng khá hơn. Mi mắt anh mỏi mệt, bên trong đau rát vì thiếu ngủ.

 

"Kiểu tóc này làm Eden trông dễ thương và gọn gàng hơn nhiều."

 

Lên xe lại, Niklas nhận xét sau khi quan sát kỹ. Eden nghiêng mình về phía gương chiếu hậu, ngờ vực nhìn mái tóc của mình. Mái tóc giờ không còn dài che mắt, nhưng vẫn đủ phủ qua lông mày.

 

"Tôi không thấy khác gì mấy."

 

"Không phải đâu, đây là tiệm làm tóc đắt đỏ đấy. Giờ thì nghỉ ngơi một chút đi. Mắt Eden đỏ cả lên rồi kìa."

 

Eden ngoan ngoãn làm theo, kéo chiếc áo khoác bông của mình làm chăn, tựa lưng vào ghế xe rộng lớn. Dù rất mệt, nhưng giấc ngủ vẫn không đến.

 

Qua mỗi lần mở mắt, phong cảnh London nhạt nhòa sau lớp kính đen của chiếc xe cứ thế trôi qua.

 

Khi đến gần khu vực của khán phòng, Niklas liếc nhìn Eden rồi chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

 

"Eden, nhìn kìa."

 

Cứ ngỡ đã đến nơi, Eden quay đầu lại thì thấy một công viên nhỏ lướt qua bên khung cửa kính. Phía sau hàng rào sắt đen, giữa những tán cây là những cụm hoa đang nở rộ đủ sắc màu.

 

"Hai tuần trước khi tôi đến đây khảo sát với Marilyn, chẳng có bông hoa nào cả. Vậy mà giờ mọi thứ đã nở bung cả rồi!"

 

"Phải rồi."

 

Eden ấn nút hạ cửa kính xe xuống. Một làn hơi mưa lẫn mùi khói bụi tràn vào, nhưng khi cửa kính hạ xuống, những sắc hoa rực rỡ từ công viên như bừng sáng hơn hẳn. Màu hồng, vàng, tím xen lẫn. Eden nhận ra mỗi thủy tiên, còn lại tất cả đều xa lạ với cậu.

 

Nếu là Tristan, chắc chắn anh ấy có thể gọi tên từng loài hoa ấy. Eden bất giác nhớ đến người đàn ông từng kể cho anh nghe về loài chim di cư và cặp thiên nga trắng thường bay về ngôi nhà bên hồ của họ ở Scotland mỗi mùa đông.

 

Bây giờ thời tiết đã ấm áp hơn, chắc hẳn những chú thiên nga ấy đã rời khỏi mặt hồ băng giá và bay trở về nơi chúng đến. Có thể giờ đây chúng đã đang băng qua đại dương xanh thẳm.

 

"Hoa nở rồi, chắc chắn là đông đã qua hẳn. Mùa đông thật mệt mỏi!"

 

Niklas vui vẻ nói khi rẽ tay lái. Qua gương chiếu hậu, Eden thấy công viên đã biến mất khỏi tầm mắt. Anh chậm rãi kéo cửa kính lên và tựa người trở lại ghế.

 

"Tới nơi rồi. Eden, tôi sẽ vào cùng cậu, sau đó sẽ đi mua đồ ăn trưa. Cậu nói muốn ăn nhẹ thôi đúng không? Sandwich hoặc súp nhé, tôi sẽ mua loại giống hôm trước."

 

"Cả hai đều được."

 

"Tốt. Marilyn đã đến từ sáng sớm rồi. Cô ấy đang ở trong đó."

 

Tòa nhà khán phòng hoành tráng dần hiện ra. Niklas lái xe vào tầng hầm và đỗ ngay gần lối vào dành riêng cho nhân viên.

 

"Hãy để đồ đạc lại, tôi sẽ mang vào sau. Cậu chỉ cần mang theo túi xách của mình thôi."

 

"Vâng."

 

Eden bước ra khỏi xe, mang theo túi xách đựng bản nhạc. Đã rất lâu rồi anh không ghé qua khán phòng này. Trước đây, anh từng đến đây với tư cách khán giả, nhưng đây là lần đầu tiên anh sẽ biểu diễn tại đây.

 

Hành lang phía sau sân khấu rộng lớn. Marilyn, đang bước ra từ một cánh cửa lớn, vẫy tay khi nhìn thấy Eden và Niklas.

 

"Eden, đúng lúc lắm. Người chỉnh đàn vừa đến. Chúng ta kiểm tra nhanh, sau đó ăn trưa và chuẩn bị buổi tổng duyệt lúc 2 giờ 30 nhé."

 

"Vâng."

 

"Dẫu sao thì, kiểu tóc mới của cậu rất đẹp. Thật sự rất hợp với cậu đấy,"

 

Marilyn nói với một nụ cười hài lòng khi nhìn Eden đi ngang qua.

 

"Nhân tiện, chúng ta nên chụp một vài bức ảnh và video để sử dụng cho mục đích quảng bá. Niklas, cậu sắp đi lấy bữa trưa phải không?"

 

"Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ!"

 

"Eden, cậu cứ lên sân khấu trước đi. Tôi sẽ tìm máy ảnh và ra ngay."

 

Eden bước qua cánh cửa mà Marilyn đang giữ, tiến lên cầu thang dẫn đến một hành lang hẹp tối tăm. Dọc hành lang, những giá để bản nhạc được xếp thẳng hàng, và trên sàn nhà, những sợi dây điện lớn bắt ngang qua. Không khí mang mùi bụi bặm đặc trưng của hậu trường sân khấu và mùi bóng gỗ. Cậu gạt những tấm rèm đen rũ từ trần xuống và bước vào khu vực hậu trường bên cạnh sân khấu.

 

Một chùm sáng vàng từ đèn sân khấu chiếu rọi xuyên qua khu vực hậu trường, đổ xuống chiếc đàn grand piano đứng trơ trọi trên sân khấu. Dưới ánh sáng mạnh mẽ của đèn rọi, chiếc đàn như toát lên vẻ uy nghiêm và lạ kỳ. Đó là cùng một mẫu đàn Steinway trong phòng tập, nhưng bỗng nhiên, với ánh nhìn ấy, nó trở nên như một thực thể mới hoàn toàn.

 

Một vẻ đẹp vừa uyển chuyển vừa kiên cố, vừa mỏng manh lại vừa hùng vĩ. Những thanh gỗ mỏng chống đỡ nắp đàn nặng nề, phần gỗ sáng bóng của chiếc đàn phản chiếu ánh vàng từ bên trong. Đó như là một công trình kiến trúc hoặc một tác phẩm nghệ thuật đương đại.

 

Giữa không gian đó, ký ức bất chợt ùa về trong tâm trí Eden.

 

Hồi ức

 

Hồi nhỏ, khi mới học piano được vài tháng, Eden tham gia một cuộc thi piano trẻ em theo lời khuyến khích của giáo viên. Trước ngày thi, mẹ cậu đã dẫn cậu đến một nhà thờ gần đó để làm quen với cây đàn grand piano.

 

Đó là một đêm muộn, sau giờ lễ. Không gian tràn ngập hương trầm và bóng tối, mái nhà thờ cao vút đầy bí ẩn. Cậu bé Eden mơ màng như lạc trong mơ, bị mẹ đẩy nhẹ từ phía sau:

 

"Con xem này, đây là đàn grand piano."

 

Trước mắt cậu hiện lên một khối đen khổng lồ, không giống bất kỳ cây đàn nào cậu từng thấy. Nó vừa to lớn, vừa u ám đến mức dường như muốn nuốt chửng cậu.

 

Sợ hãi, cậu khóc và giãy giụa, bám lấy chân ghế để không phải ngồi lên. Bị mẹ kéo mạnh dậy, cậu vô tình trượt ngã xuống sàn. Khi mẹ cậu ra ngoài cùng quản lý nhà thờ vì tiếng ồn, Eden còn lại một mình, cậu bò vào dưới cây đàn, tìm kiếm một nơi an toàn hơn.

 

Từ dưới cây đàn nhìn lên, ánh nến lung linh chiếu sáng những bức tường cao, tạo thành những hình bóng nhấp nhô. Trong khoảnh khắc ấy, sự sợ hãi và kính sợ hòa quyện vào nhau, khiến cậu không thể rời mắt khỏi cây đàn.

 

Thời gian ở hậu trường luôn trôi nhanh một cách kỳ lạ. Sau khi ăn trưa, kiểm tra âm thanh và tập luyện nhanh, đồng hồ đã chỉ gần 4 giờ chiều.

 

"Ah, Eden!"

 

Trên đường quay lại phòng chờ, Marilyn gọi anh từ cửa mở.

 

"Vào đây đi. Đây là phòng chờ riêng của cậu."

 

Phòng chờ nhỏ với hai chiếc gương trang điểm, một chiếc ghế gần như bị che khuất bởi một lẵng hoa khổng lồ, và một bó hoa lớn đặt trên bàn trang điểm.

 

Khi bước vào, Eden lập tức ngửi thấy hương hoa tươi mát, chủ yếu là mùi hoa hồng rực rỡ. Trong một thoáng, anh nhớ đến nhà kính của Tristan Lock, nơi mà mùa đông dường như chẳng bao giờ đến.

 

Marilyn cầm bó hoa lên và mỉm cười:

 

"Đây là quà tôi tặng cậu. Mua bằng tiền túi của tôi nhé, không phải của công ty. Chúc mừng cậu trở lại và buổi biểu diễn sắp tới."

 

"…Cảm ơn chị, Marilyn."

 

Eden nhận bó hoa, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa biết ơn. Đó là một bó hoa lớn với những bông tulip vàng, thủy tiên, và vài loài hoa tím mà anh không biết tên.

 

"Và cái này nữa."

 

Marilyn chỉ vào lẵng hoa khổng lồ.

 

"Như cậu đoán, đây là từ Tristan Lock gửi đến."

 

Trái tim Eden như rơi thịch xuống chân. Chiếc lẵng đan từ mây đựng đầy hoa xuân, phối màu hoàn hảo, trông như một bức tranh không tì vết.

 

"Cái này nặng lắm, hai người đàn ông đã phải đổ mồ hôi mới mang được vào. Khi về, để Niklas hoặc ai đó mang giúp cậu, đừng tự mình cố gắng."

 

 

Marilyn thử cầm một tay nắm của chiếc giỏ lên rồi lại từ bỏ và nói:

 

"À, và còn nữa."

 

Cô nhẹ nhàng kéo Eden, người đang đứng sững ngắm nhìn những bông hoa.

 

"Mặc thử cái này đi."

 

"Đồ của tôi... à, không phải."

 

Thứ được treo trên móc tường là một chiếc áo sơ mi trắng tinh, một chiếc áo đuôi tôm đen, và một chiếc quần đen. Dưới sàn là một đôi giày da đen.

 

Ngay cả Eden, người không am hiểu về quần áo, cũng có thể nhận ra rằng bộ đồ này trông đắt tiền hơn bộ tuxedo mà cậu để lại trên xe rất nhiều. Cậu từ từ tiến lại gần, chạm vào lớp vải.

 

Marilyn nói từ phía sau:

 

"Tôi đã hỏi xem liệu tuxedo có tốt hơn không, nhưng ngài ấy nhất quyết chọn áo đuôi tôm. Tôi sẽ ra ngoài một lát, thử mặc xem nào. Phải xem có vừa không."

 

"...Vâng."

 

Sau khi Marilyn ra ngoài, Eden cởi chiếc quần jean và áo sơ mi thoải mái đang mặc, rồi khoác lên mình bộ lễ phục trắng đã chuẩn bị sẵn. Bộ quần áo được là lượt cẩn thận ôm sát lấy cơ thể cậu, như thể được may đo riêng vậy.

 

Lần cuối cùng Eden mặc áo đuôi tôm là thời còn đi học, khi cậu mượn nó để biểu diễn, và từ đó tới nay cậu chưa từng mặc lại. Lúc này, cậu cảm thấy cơ thể mình tự nhiên đứng thẳng lưng, tràn đầy sự trang trọng.

 

Khi Ede đang nhìn mình trong gương, Marilyn gõ cửa.

 

"Cậu mặc xong chưa?"

 

"Vâng. Mời vào."

 

Cánh cửa mở ra, phía sau Marilyn là Niklas. Cả hai nhìn Eden và đồng loạt vỗ tay như đã hẹn trước.

 

"Hoàn hảo thật đấy. Tôi rút lại lời rằng tuxedo đẹp hơn."

 

"Trông hơi giống trang phục phim cổ điển, nhưng cực kỳ lịch lãm, Eden!"

 

"...Cảm ơn."

 

Khi thử cử động tay, Eden nhận ra chiều dài tay áo vừa vặn, không hề gây trở ngại khi chơi đàn. Đôi giày cũng vừa khít như được làm riêng cho cậu.

 

"Sao họ biết được số đo của tôi vậy?"

 

Thắc mắc vì sự thoải mái của bộ đồ, Eden hỏi, và Marilyn ngạc nhiên hỏi lại:

 

"Ngài Locke rất chi tiết mà? Chẳng phải cậu đã nói cho ngài ấy biết à?"

 

"..."

 

Eden cảm thấy mặt mình nóng bừng, cúi nhanh xuống nhìn giỏ hoa để trốn ánh nhìn. Thật may, Niklas đã phát hiện ra giỏ hoa và đang đi quanh ghế, xuýt xoa khen ngợi không ngừng.

 

Marilyn đặt bó hoa bị lãng quên của mình lên kệ và hỏi Eden:

 

"Vậy cậu  muốn thay đồ lại chứ?"

 

"Không, tôi sẽ mặc thế này để làm quen. Lâu rồi tôi không mặc áo đuôi tôm."

 

"Được thôi. Tôi đã để bản nhạc cạnh piano trong phòng green room. Đừng gắng sức quá trước khi diễn nhé. Cậu rõ rồi chứ?"

 

"Vâng, đương nhiên rồi."

 

"Đúng đó, Eden," Niklas xen vào, cầm tờ chương trình trên bàn trang điểm lên đọc.

 

"Thời gian biểu diễn hơn một tiếng đồng hồ, kể cả không tính phần nghỉ. Phải cẩn thận đấy."

 

Không giống Marilyn, Niklas có vẻ biết về tình trạng của "name" nên lén nhìn Eden với vẻ lo lắng. Để trấn an anh ta, Eden khẽ gật đầu, ra hiệu rằng mình ổn. Tối qua cậu đã được Tristan chữa trị, tay cậu hoàn toàn bình thường. Những triệu chứng của "name" phải mười ngày hoặc hai tuần nữa mới xuất hiện, không có lý do gì lại gây rắc rối bất ngờ.

 

"Vậy Niklas, nhờ anh dẫn Eden đến green room nhé. Eden, giờ hãy tập trung trước buổi diễn, được chứ?"

 

"Vâng. Tôi sẽ khóa cửa bên trong, đừng để ai làm phiền."

 

"Tất nhiên rồi. Hay là cậu để điện thoại lại với Niklas luôn nhé?"

 

 Marilyn mỉm cười đề nghị.

 

Eden không nghĩ ngợi nhiều, tìm điện thoại rồi đưa cho Niklas, người nhanh chóng nhận lấy và cất vào túi.

 

"Nếu cần gì, cứ ra ngoài tìm tôi hoặc Niklas. Chúng tôi sẽ ở gần đây."

 

"Được."

 

"Buổi diễn bắt đầu lúc bảy giờ. Khoảng năm rưỡi hoặc sáu giờ, cậu nên ăn chút gì đó. Thấy sao?"

 

"...Được. Tôi sẽ ăn. Tôi sẽ đến phòng chờ lúc đó. Mà để xem giờ, tôi cần điện thoại..."

 

Nhìn vào chiếc điện thoại vừa bị cất vào túi Niklas, Eden nói, và Niklas nhanh chóng đáp lại:

 

"Tôi sẽ gõ cửa lúc năm giờ bốn mươi."

 

"Được rồi."

 

"Vậy gặp lại cậu sau."

 

Sau khi chào Marilyn, Eden theo Niklas đến green room. Trước khi rời khỏi phòng chờ, cậu ngoái lại nhìn giỏ hoa lớn chiếm vị trí trung tâm trong phòng một lần nữa.

 

Cậu không phải người yêu thích hoa, cũng chưa từng cảm thấy đặc biệt vui mừng khi nhận vô số bó hoa sau mỗi buổi diễn. Nhưng kỳ lạ thay, trái tim cậu lại thấy xao xuyến.

 

Giỏ hoa đầy ắp những bông hoa mềm mại của đầu xuân. Những bông hoa bung nở tràn đầy sức sống như đang nhìn cậu.

 

Hoàn tất bài tập luyện cuối cùng, Eden mở mắt. Trong tầm nhìn hơi mờ, cậu thấy bản nhạc đặt trên giá đỡ piano trong green room.

 

Tay cậu đã hoàn toàn thoải mái, đầu óc thì sạch bóng những suy nghĩ thừa thãi, trở nên bình tĩnh và sáng suốt. Eden gom bản nhạc lại, đặt xuống rồi đứng dậy khỏi ghế.

 

Cậu tự hỏi đã mấy giờ rồi. Dù nghĩ rằng chưa trôi qua bao lâu, chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ 5:35. Không lâu nữa Niklas sẽ gõ cửa.

 

Eden nhìn cánh cửa một lúc, rồi lấy bản nhạc, mở khóa cửa.

 

Khu vực hậu trường, khác hẳn lúc trước, giờ rất náo nhiệt. Có vẻ như các nhân viên và bảo vệ mặc đồng phục với thẻ ra vào đông hơn hẳn.

 

Người quản lý sân khấu, đang đi nhanh qua cùng vài nhân viên, nhận ra Eden và đưa tay ra chào kiểu "high-five".

 

"Anh Yeon! Mọi thứ ổn cả chứ? Sẵn sàng chưa?"

 

"Vâng."

 

"Vậy thì chúc anh có buổi biểu diễn tốt! Ngoài sảnh đông người lắm đấy. Hôm nay kín ghế, nên từ sớm khán giả đã..."

 

Nhưng Eden không nghe thêm nữa. Giữa những âm thanh ồn ào, cậu bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 

Dù chỉ trong thoáng chốc, tưởng như mình nghe nhầm, Eden vẫn cười với quản lý sân khấu rồi bất giác bước đi.

 

Ở cuối hành lang, từ căn phòng lớn với cánh cửa mở hé, vọng ra những giọng nói. Cậu nghe thấy tiếng cười của Marilyn và Niklas.

 

Chẳng lẽ là ảo giác?

 

Khi cậu dừng lại trước ngưỡng cửa, những người trong phòng đều quay sang nhìn.

 

"...Ồ, Eden. Đang định qua đón cậu đây!" Niklas vui vẻ vẫy tay từ xa.

 

Ngồi tại bàn trung tâm, Tristan Locke ngừng nói chuyện, ngước lên nhìn Eden.

 

Trong phòng còn có Daniel, một người phụ nữ tóc bạc trung niên mà Eden chưa gặp bao giờ, Marilyn và giáo viên của cậu. Nhưng ánh mắt cậu chỉ gặp Tristan Locke.

 

Tristan chậm rãi lướt ánh nhìn qua mái tóc của Eden, chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt nơ trắng, và chiếc áo đuôi tôm đen. Khi ánh mắt dừng lại ở đôi giày bóng loáng, đôi lông mi vàng khẽ chớp, rồi ánh mắt anh lại trở về khuôn mặt Eden.

 

Trên gương mặt vốn lạnh lùng của Tristan thoáng xuất hiện một nụ cười hài lòng.

 

Bên cạnh, Daniel nghiêng đầu, nhìn dải áo đuôi tôm dài với vẻ ngưỡng mộ.

 

"Trang phục biểu diễn đẹp quá, cậu Eden."

 

"Trang phục White Tie thật sự rất hợp với cậu."

 

Người phụ nữ bên cạnh Daniel lên tiếng với giọng trầm. Chỉ khi ấy Eden mới lấy lại tinh thần, rời ánh mắt khỏi Tristan. Daniel đứng dậy và giới thiệu người phụ nữ bên cạnh:

 

"Đây là bác gái tôi, bà Grace Hunt."

 

"Rất cảm ơn cậu đã mời tôi đến dự buổi hòa nhạc, anh Eden."

 

"Cảm ơn bà đã đến tham dự."

 

Eden nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo, đeo đầy nhẫn của bà. Sau khi chào hỏi Daniel, cậu quay lại và thấy thầy mình đang chờ ở bàn bên cạnh. Ông mặc áo khoác dài màu xám, vest, và mái tóc trắng như bạc. Nếu là Niklas, anh ta hẳn sẽ nhận xét rằng trông ông giống như một quý ông bước ra từ phim cổ điển.

 

"...Thầy. Thầy đến sớm vậy ạ."

 

Eden khẽ nói, lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm và vui mừng. Vị thầy từng chỉ ghé qua vài phút trước buổi biểu diễn giờ đây lại ngồi trong phòng chờ. Trước đây, cả thầy và trò đều đồng tình rằng việc chăm sóc học trò đến tận phút cuối là không cần thiết. Nhưng giờ đây, sự hiện diện của thầy lại khiến cậu cảm thấy vô cùng an ủi.

 

Thầy cậu không nói gì, chỉ cầm lấy tập bản nhạc Eden đưa và chỉ tay vào bàn thức ăn.

 

"Ăn chút gì đi. Đừng ăn vội."

 

"Dạ."

 

Eden ngồi xuống chiếc ghế cạnh thầy mà Marilyn đã kéo ra. Dù không thấy đói, cậu vẫn hiểu rằng mình cần ăn vào lúc này. Cậu nhúng một miếng bánh mì vào súp nóng hổi, cắn từng chút và nhai kỹ. Trong lúc đó, Daniel và bà Hunt đứng dậy sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ở bàn bên cạnh.

 

"Cậu Eden, chúng tôi sẽ ra sảnh chính. Bác gái tôi có nhiều người quen đang đợi ở đó. Trước buổi biểu diễn, chúng tôi sẽ ghé qua quầy bar một chút."

 

Eden nuốt miếng bánh trong miệng rồi đứng dậy đáp lễ:

 

"Cảm ơn bà đã đến, bà Hunt. Cảm ơn anh, bác sỹ Hunt."

 

"Chúng tôi sẽ cổ vũ cậu từ hàng ghế khán giả. Hãy cố gắng đến cùng nhé, cậu Eden."

 

Daniel nắm tay Eden, vừa bắt tay vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu. Eden, đối diện ánh mắt dịu dàng của vị bác sĩ, bỗng nhớ lại khoảng thời gian dài cậu đeo dụng cụ hỗ trợ tay trong phòng khám của anh.

 

"Thật sự cảm ơn anh, bác sỹ Hunt."

 

Sau khi nói thêm lần nữa, Daniel mỉm cười, buông tay cậu ra rồi kéo cậu vào một cái ôm thân thiết.

 

"Tôi đâu có làm được gì nhiều. Cậu mới là người đã chịu khó đấy Eden à. Và bây giờ, không còn gì để tôi làm với tư cách bác sĩ nữa. Gọi tôi là Daniel đi."

 

"Ơ..."

 

"Nào, cứ gọi vậy đi."

 

"Cảm ơn anh, Daniel."

 

Eden ngại ngùng gọi tên anh, cũng nhẹ vỗ vào lưng anh đáp lại. Nhưng qua vai Daniel, ánh mắt cậu vô tình chạm phải ánh nhìn của Tristan. Tristan và Marilyn cũng đã đứng dậy từ lúc nào, cả hai đều đang nhìn về phía này.

 

Eden chợt nhận ra rằng Tristan chỉ đến để chào hỏi và sắp rời khỏi phòng chờ. Cậu bất giác buột miệng hỏi:

 

"Anh Tristan... sắp đi rồi sao?"

 

Lúc này, Daniel và bà Hunt đã rời khỏi phòng, các nhân viên của công ty quản lý cũng đã lần lượt đi hết. Marilyn đang ngồi bên cạnh thầy cậu, mời ông dùng bữa.

 

Tristan không trả lời câu hỏi của Eden mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại chiếc nơ cổ bị lệch của cậu.

 

"Nơ bị lệch rồi này."

 

Ngón tay anh không chạm vào da, nhưng Eden cảm thấy như từng sợi lông trên cơ thể mình đều dựng lên, một cảm giác râm ran khắp người. Cậu nhìn bàn tay khéo léo của anh đang chỉnh lại nơ cổ, rồi tới phần cổ áo. Tristan lặng lẽ hỏi:

 

"Trang phục có vừa không?"

 

"Dạ, rất vừa. Cảm ơn anh vì đã gửi hoa... Tôi sẽ cố gắng hết sức."

 

"Không phải tôi gửi để cậu cố gắng đâu."

 

Anh đáp một cách thản nhiên. Eden bối rối, cân nhắc ý nghĩa câu nói một lúc rồi sửa lời:

 

"Vậy thì, tôi sẽ làm thật tốt."

 

"Ừ, làm tốt thì tốt thôi."

 

Tristan buông tay ra, đáp lời với một nụ cười nhẹ. Ánh mắt anh ánh lên vẻ dịu dàng khiến Eden nhất thời không thể rời mắt. Nhưng khi cậu cứ nhìn mãi, nụ cười ấy dần tắt, thay vào đó là ánh nhìn sâu lắng, như thể anh đang nhìn thấu cậu.

 

Tiếng ho khẽ vang lên bên cạnh khiến không khí căng thẳng bị phá vỡ. Eden nhận ra thầy, Marilyn, và Niklas vẫn còn ở trong phòng.

 

"Cậu nên tiếp tục ăn đi, Eden. Mau ngồi xuống nào."

 

Marilyn nhắc, ánh mắt chỉ về bát súp đã nguội đi của cậu.

 

"...Vâng."

 

Eden ngồi xuống và nhấc thìa lên. Miếng bánh mì cậu để trong súp đã nhũn ra. Marilyn hài lòng nhìn cậu ăn, nhưng rồi xem giờ và nhấp lưỡi:

 

"Tôi sẽ ra ngoài tiếp khách cùng anh Tristan đây. Nếu cần gì thì bảo Niklas nhé."

 

"À, vâng."

 

"Không cần đứng dậy đâu."

 

Eden ngồi lại theo lời Marilyn, chỉ biết nhìn theo bóng Tristan rời đi. Cậu biết Marilyn sẽ quay lại hậu trường sau đó, nhưng Tristan thì không. Anh sẽ ngồi ở khán phòng trong suốt buổi biểu diễn. Nhưng dù biết vậy, ánh mắt cậu vẫn không khỏi dõi theo bóng anh.

 

Khi Marilyn rời đi trước, Tristan bước qua ngưỡng cửa như cảm nhận được ánh nhìn. Anh ngoái lại, nhìn Eden từ xa, rồi mỉm cười thoáng qua trước khi đi hẳn.

 

Eden cúi đầu xuống bát súp. Cảm giác bình thản cậu tìm được trong Green Room giờ đã tan biến. Cậu biết không phải lúc để nghĩ ngợi lung tung, nhưng lòng cậu vẫn khấp khởi vui mừng khi thấy Tristan không đưa Janet Paley đến buổi biểu diễn hôm nay.

 

"Chỉ còn 25 phút nữa. 10 phút nữa là khán giả bắt đầu vào chỗ!"

 

Nhân viên thò đầu vào phòng chờ, thông báo lớn rồi rời đi. Người thầy ngồi cạnh Eden khẽ gật đầu đáp lại.

 

"Đến lúc con nên vào phòng green room rồi. Ta cũng sẽ ra khu vực khán đài."

 

"Cảm ơn thầy ạ."

 

Eden chân thành nói. Anh hiểu rõ rằng trong số những khán giả đang đợi ở sảnh hoặc quán bar gần đó, chắc hẳn có không ít người bạn lâu năm và các mối quan hệ trong giới âm nhạc của thầy. Với họ, việc trò chuyện ngắn gọn trước buổi biểu diễn là một niềm vui. Vì vậy, Eden biết thầy đã quan tâm đến mình thế nào khi nán lại đến tận lúc này.

 

Thầy khẽ vỗ nhẹ lên vai Eden rồi rời khỏi phòng. Eden vươn vai một chút, xoay cổ tay để thư giãn. Bây giờ, anh chỉ cần chờ trong phòng green room cho đến đúng 7 giờ, khi đội ngũ sân khấu gọi, anh sẽ bước lên sân khấu.

 

"Eden!"

 

Niklas, người vừa lặng lẽ rời phòng, đột nhiên ló đầu qua khe cửa. Khuôn mặt anh ta cười bí hiểm như đang mang đến một món quà bất ngờ.

 

"Cậu có chút thời gian không? Tôi có một điều bất ngờ cho cậu."

 

"Bất ngờ à?"

 

"Khách mời từ xa đã đến đây."

 

Niklas mở rộng khe cửa hơn một chút và bước lùi lại. Eden, nghĩ rằng có thể Hazel hoặc Jang đã đến, liền đứng dậy với tâm trạng phấn khởi nhưng rồi khựng lại. Giữa sự ồn ào từ hành lang, hai người đang đứng một cách ngượng ngùng ở ngưỡng cửa phòng.

 

Một người là mẹ của Eden, còn người đứng cạnh bà là con trai út của cha dượng anh, một cậu bé có vẻ đã học lớp lớn ở tiểu học. Khi ánh mắt Eden chạm vào cậu bé, cậu rụt rè bước sát lại gần mẹ mình hơn.

 

"Eden nói là ổn, nhưng tôi vẫn gửi vé mời và vé máy bay cho bà ấy, phòng khi cần."

 

Niklas hào hứng giải thích.

 

 "Bà ấy nói không chắc có thể đến được cho đến phút cuối, nên Marilyn bảo tôi giữ bí mật với anh. Đây là một bất ngờ không tệ, đúng chứ?"

 

Eden đứng sững bên cạnh chiếc bàn. Mẹ anh, sau nhiều năm không gặp, trông dường như còn trẻ hơn trước. Phong cách ăn mặc và kiểu tóc của bà sang trọng và có chút xa lạ.

 

"Eden à."

 

Mẹ anh tiến một bước về phía trước, chậm rãi gọi tên anh. Nghe cái tên tiếng Hàn lâu rồi không được gọi, Eden bất giác lắc đầu.

 

"Seung Won, con phải chào anh chứ."

 

Bà kéo cậu bé tiến lên trước. Cậu cúi đầu thật thấp.

 

"Chào anh ạ. Chúc mừng anh với buổi hòa nhạc piano."

 

"Chào em, Seung Won."

 

Niklas, người đang quan sát màn hội ngộ bằng ánh mắt tò mò, nhanh chóng xen vào:

 

"Vậy hai người cứ trò chuyện một chút nhé. Năm phút nữa tôi sẽ quay lại. Cậu phải chuẩn bị rồi mà, Eden."

 

"…Vâng."

 

Cậu muốn giữ Niklas lại, nhưng anh ấy đã nhanh chóng rời đi, khép cửa phòng lại. Không gian trong phòng trở nên im lặng. Mẹ cậu nhìn xuống chiếc bàn gần cửa với vẻ tò mò. Cậu bé, người mới chỉ gặp Eden vài lần, nhặt một gói bánh Anh trên bàn, ngó chừng thái độ của cậu.

 

"Cứ ăn đi."

 

Eden nói ngắn gọn. Cậu bé lại cúi đầu cảm ơn, cầm gói bánh đến gần mẹ mình. Lúc đó, mẹ anh, với khuôn mặt đã chỉnh đốn xong xuôi, lên tiếng.

 

"Cha con định đến nhưng bận việc ở công ty nên không đi được. Ông ấy dặn là gửi lời chúc buổi biểu diễn thành công."

 

"Làm ơn gửi lời cảm ơn giúp con."

 

"Ngày mai nếu con có thời gian thì mình đi ăn cùng nhau nhé. Có thể đưa Seung Won đi đâu đó chơi cũng được."

 

"Vâng. Mẹ sẽ ở London đến khi nào ạ?"

 

"Trước cuối tuần mẹ phải về. Seung Won không thể nghỉ học lâu, mà Seo Won cũng muốn đi lắm nhưng bận rộn vì mới vào cấp ba."

 

Seung Won mở gói bánh, tiếng giấy lạo xạo vang lên khi cậu ăn. Mẹ anh tự nhiên cầm khăn giấy đưa cho cậu lau tay.

 

"Đi xa thế này chắc mẹ vất vả lắm."

 

Eden nói. Lâu rồi không nói tiếng Hàn, lời nói làm miệng anh thấy khô khốc. Mẹ anh, đang phủi mấy vụn bánh trên tay cậu bé, ngước lên nhìn.

 

"Đại diện công ty chủ động liên lạc và gửi cả vé máy bay, sao lại không đi được chứ? Thật may vì con đã có thể quay lại biểu diễn."

 

"…Vâng."

 

"Hôm nay nếu làm tốt thì những tin đồn không hay cũng sẽ tan biến. Đừng quá lo lắng. Mọi chuyện rồi cũng qua đi thôi."

 

Bà khuyến khích bằng giọng dịu dàng. Nhưng Eden không để tâm đến nội dung lời nói, mà bị hút vào giọng điệu lạ lẫm của bà.

 

Khi thấy anh ngẩng đầu lên với vẻ thắc mắc, mẹ anh dường như hiểu lầm điều gì, nói thêm với vẻ kiên quyết:

 

"Cả đại diện công ty cũng bảo không cần bận tâm đến khán giả, nên con cũng hãy chuẩn bị tinh thần thật tốt. Giữ bình tĩnh, diễn như mọi khi và đừng mắc lỗi. Vậy là được."

 

"Vâng."

 

Những lời nhắc nhở quen thuộc một thời khiến anh tự động đáp lại. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, và Niklas lại ló đầu vào.

 

"Eden! Đến lúc phải đi rồi. Cậu nói chuyện với mẹ và em trai ổn cả chứ?"

 

"…Vâng."

 

"Vậy tôi sẽ đưa họ ra sảnh rồi quay lại. Cậu cứ ở phòng green room cho đến khi bắt đầu. Cần gì thêm không?"

 

Vừa nói, Niklas vừa mỉm cười đưa thêm hai gói bánh cho Seung Won, như thấy cậu bé thật dễ thương.

 

Sau khi trao đổi ánh mắt cuối cùng với mẹ mình, Eden nhìn họ rời khỏi phòng. Nhưng anh chợt gọi Niklas lại.

 

"Niklas."

 

"Vâng?"

 

Khi Niklas quay lại, Eden lạnh lùng nói:

 

"Jang có hẹn gọi tôi, nên tôi cần điện thoại một chút."

 

"Ah, thật vậy sao? Đây này."

 

Niklas không chút nghi ngờ, lấy điện thoại từ túi ra đưa cho cậu, sau đó chăm sóc mẹ và em cậu rời khỏi phòng. Eden tiễn họ ra cửa xong, thay vì đi ra ngoài, cậu đóng cửa lại.

 

Phòng chờ rộng lớn giờ đây không còn ai. Cậu dựa lưng vào cửa, cầm lấy điện thoại. Một tin nhắn từ Jang hiện lên:

 

 "Eden! Tôi vừa đến! Tôi sẽ cổ vũ lớn trong khán phòng!"

 

Eden đáp lại ngắn gọn:

 

"Cảm ơn."

 

Sau đó mở trình duyệt internet. Giống như bị một sức hút không thể cưỡng lại, cậu gõ từng chữ tên mình vào ô tìm kiếm trắng toát.

 

Linh cảm xấu làm tim cậu đập nhanh đến mức khó chịu. Tiếng ồn từ hành lang vọng qua cánh cửa. Ai đó hét lớn: "Còn ba phút nữa là bắt đầu cho khách vào!" rồi đi qua. Có vẻ như không ai biết cậu vẫn còn ở đây.

 

Eden bấm vào một trong những liên kết hiện lên. Đó là nơi chứa đầy những bài viết được đăng trong khi cậu chỉ biết khép mình trong phòng luyện tập, những lời chế giễu và suy đoán cay nghiệt từ những người chưa từng gặp cậu, và cả những đoạn video mà cậu chưa từng biết đến.

 

Trong đoạn video, người nghệ sĩ piano đang chơi thì đột ngột dừng lại. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm. Tiếng xì xào từ khán giả dần lớn hơn. Người đàn ông trong video cúi nhìn đôi tay ngừng lại của mình như không thể tin được, sau đó loạng choạng rời khỏi ghế và chạy khỏi sân khấu. Sân khấu trống không. Một tiếng la ó vang lên trước khi màn hình chuyển sang màu đen.

 

Khi nhận thức lại, Eden thấy mình đã làm rơi điện thoại ở đâu đó và hiện đang đứng ngoài hành lang.

 

"Eden! Cậu đang..."

 

Bỏ qua giọng gọi cậu từ phía sau, Eden chạy đi. Hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng.

Nhân viên bảo vệ, nhân viên kỹ thuật, và các nhân viên khác xuất hiện rồi nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt. Eden suýt vấp ngã khi rẽ vào hành lang. Phía trước là sảnh chờ. Những người đang đợi nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên.

 

Eden cố giữ bước chân bình tĩnh khi băng qua sảnh chờ. Cửa lớn dường như đã mở để khán giả vào bên trong.

 

Ở phía bên kia quầy bar, một số người đang trò chuyện và dần rời khỏi đó. Phía trong, các bàn và ghế quầy vẫn có người đang ngồi với ly rượu vang trên tay. Eden với đôi tay run rẩy, mở cánh cửa được ai đó trao cho, rồi bước vào bên trong. Đôi môi khô khốc đến mức đau rát.

 

"Ồ? Eden, sao đột nhiên..."

 

Marilynn, đang ngồi gần đó, giật mình đứng dậy. Ngay bên cạnh cô là dáng người thanh lịch của người đàn ông mà Eden đang tìm kiếm. Khi ánh mắt của Marilynn hướng theo hướng cậu, Tristan Locke khẽ nheo mắt nhìn cậu đầy ngạc nhiên.

 

"Tristan—"

 

Eden định nói một điều gì đó như cầu xin, nhưng lại câm lặng như bị đánh trúng. Người phụ nữ tựa sát vào Tristan, khoác chiếc áo vest của anh như một chiếc áo choàng. Cô ấy chính là Janet Paley, người mà cậu từng thấy trên vô số tạp chí lá cải.

 

Tristan không nói một lời, chỉ yên lặng nhìn Eden. Cậu đứng bất động tại chỗ, cảm giác như cát chảy qua kẽ tay.

 

"À, đây là..."

Marilynn cố gắng lên tiếng để làm dịu tình hình, nhưng chưa kịp nói hết, Janet Paley đã mỉm cười duyên dáng và đưa tay về phía Eden.

 

"Eden Yeon, phải không? Tôi đã nghe về cậu rất nhiều. Tôi là Janet Paley."

 

Eden nhìn xuống đôi tay run rẩy của mình. Dù nhìn thấy vẻ mặt ngày càng bối rối của Janet, cậu không thể đưa tay ra bắt mà lùi lại một bước. Những người ở bàn bên kia đang nhìn cậu một cách kỳ lạ. Một số người rời khỏi quầy bar dường như cũng dừng lại. Tiếng xì xào từ đám đông vang lên mơ hồ bên tai.

 

"Eden."

 

Tristan gọi tên cậu với giọng sắc lạnh. Eden cố gắng ngước mắt nhìn anh. Tristan đã đứng dậy và bước tới gần cậu.

 

"Tristan, tôi—"

 

Chưa kịp nói hết câu, anh đã nắm lấy cổ tay cậu. Eden liếc nhìn Marilynn và Janet Paley, cả hai đều đứng đó với vẻ ngỡ ngàng, trước khi bị Tristan kéo đi khỏi quầy bar.

 

Anh không nói lời nào, dẫn Eden tới một cánh cửa ở góc sảnh và kéo cậu vào. Đó là một hành lang hẹp chỉ dành cho nhân viên, nối liền với hậu trường sân khấu. Tiếng động từ hàng trăm khán giả trong hội trường vang lên xa xa. Eden cảm thấy như đang ở trong một cơn ác mộng, môi khẽ mấp máy.

 

"Chết tiệt, bây giờ không thể nào..."

 

Chỉ còn mười phút nữa là cậu phải lên sân khấu. Dưới ánh sáng chói lòa, chỉ có cậu và chiếc piano, cùng ánh mắt soi mói của gần một nghìn khán giả chờ đợi cậu mắc lỗi. Một buổi biểu diễn kéo dài hơn một giờ. Hàng chục ngàn lần bấm phím mà không được phép mắc sai lầm.

"Tôi không nhớ đoạn đầu tiên của bản nhạc là gì cả"

 

Đầu tiên, câu nói đầu tiên, âm thanh đầu tiên là gì nhỉ. Đầu óc trắng trơn. Tristan không nói lời nào, đẩy cậu vào phòng. Khi cánh cửa đóng lại, mùi hương hoa thoảng qua khiến cậu nhận ra đây là phòng chờ riêng của mình. Những bóng đèn nhỏ viền quanh gương nhấp nháy như ảo giác.

 

"Eden."

 

Một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai cậu. Đôi mắt xanh sắc lạnh của Tristan Locke nhìn thẳng xuống cậu.

 

"Hãy hít thở sâu, Eden."

 

Eden nghe lời như một đứa trẻ ngoan, cố hít một hơi sâu qua cổ họng nghẹn cứng.

 

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có chuyện gì không ổn sao?"

 

Cậu cố gắng ngước lên nhìn anh, tự nhủ rằng triệu chứng "name" không thể xuất hiện chỉ sau một ngày điều trị, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ rằng nếu bước lên sân khấu, tay cậu sẽ ngừng lại. Cậu sẽ lại phải chạy trốn khỏi ánh nhìn chăm chú của khán giả, như trước đây.

 

"Chỉ một chút thôi, bây giờ hãy trị liệu một chút cho tôi."

 

Tôi bám vào anh ấy bằng đôi tay run rẩy.

 

"Vì ngay trước khi lên sân khấu, chỉ một chút thôi …."

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (59)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.